Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 34 : Hạ

Ngày đăng: 00:21 22/04/20


Editor: Gà tròn vo



Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko



Ta có thể đánh lại hắn không?



Không nói không rằng, ta quay đầu lại lấy một dải dây màu trắng vô cùng đơn giản đem tóc buộc lại. Sau lại nghiêng đầu nhìn Hoàng Thượng.



Hắn vừa lòng gật đầu.



Ta mở miệng hỏi: “Có đai lưng không?”



“Đai lưng?”



“Loại nạm vàng khảm ngân, kết hợp với xiêm y và khuôn mặt ta trông sẽ đẹp hơn.”



“Ngươi có thể chọn cách tẩy trang.”



Hít hít mũi, lòng ta ấm ức mà bước ra khỏi phòng.



Sau ta mới biết được, thì ra cái phòng mà ta vừa đi ra chính là phòng ngủ của cái nơi gọi là Phượng điện. Đây cũng chính là nơi các phi tần tiến tới thị tẩm.



Bởi vì Hoàng Thượng rất ưa sạch sẽ nên không bao giờ cho phép các quý phi ngủ trên long sàng của hắn.



Với ta mà nói thì Hoàng Thượng chính là lười dọn dẹp với keo kiệt mà thôi. Nhưng cũng phải thôi, trên đời này ai chẳng muốn có một chỗ riêng tư của chính mình cơ chứ.



Ra khỏi sương phòng, ta phải đi qua tất cả là chín khúc quanh hành lang.



Nha hoàn đi trước dẫn ta đi tới một căn phòng thoạt nhìn trong rất tráng lệ.



Bên trong, thức ăn tựa như đã bày hết lên bàn. Tất cả đều là cao lương mỹ vị cả.



Hoàng Thượng tại chỗ chủ vị, còn ta ngồi bên cạnh hắn.



Hoàng Thượng say sưa nói chuyện như chưa bao giờ được nói vậy.



Bất cứ câu nào ta không muốn nghe, y như rằng, hắn sẽ nói câu đó.



Như là, đêm nay, khi yến tiệc kết thúc, hắn sẽ đem ta ‘rửa sạch’ từ đầu đến cuối.
Ta dự định sẽ tặng Lạc Hoàn cùng Mộc Linh mỗi người ba cái,  còn lại mười một cái sẽ chia cho Khuynh Vương ba cái, mẫu thân năm cái, còn ba cái ta để lại tự thưởng cho bản thân.



Ta cùng Thiên Hương trở về Thiên Hương lâu.



Thiên Hương một tay bê phần bánh của hắn, một tay lại nhặt một chiếc bánh vừa đi vừa ăn không thèm giữ hình tượng, đã vậy ánh mắt còn cứ nhìn chằm chằm vào số bánh ta đang cầm.



Ta trừng mắt liếc đứa nhỏ này một cái, hắn liền biết điều ngoan ngoãn cúi đầu nhưng mắt lại cứ liếc nhìn số bánh trung thu trong tay ta lý nhí nói: “Của ta.”



Ta lại phát hiện ra, Thiên Hương này thật không biết nghĩ đến ai, y chang một tiểu hài tử, không biết thế nào là ăn trông nồi ngồi trông hướng cả.



Ngao ngán thở hắt ra, ta nói: “Về sau, nếu ngươi còn muốn ăn, ta sẽ làm cho.”



Ngay tức thì, mặt mũi Thiên Hương sáng rực lên, ánh mắt mở to long lanh, cái miệng tươi cười chói mắt.



Phân chia, gói gém số bánh kia, ta cùng Thiên Hương đi chia cho bọn Mộc Linh.



Bốn người gặp nhau liền kéo nhau ra chơi mạt chược. Mới chơi được hai ván thì có thái giám đến thông báo Khuynh Vương đến tìm.



Ta lập tức cầm hai phần bánh tức tốc chạy ra. Thấy vậy, Thiên Hương vội vã kéo áo ta lại, vẻ mặt ủy khuất nhìn ta.



Ta vỗ đầu Thiên Hương an ủi: “Ta sẽ quay lại ngay.”



Thiên Hương lòng không cam nhưng vẫn buông tay ra.



Đi ra ngoài Phong viện, ta nhìn thấy Khuynh Vương trên tay đã cầm sẵn một vò rượu.



Ta đưa bánh cho Khuynh Vương, trong lòng cảm thấy rất hưng phấn, nhưng xem chừng không nên uống thì hơn.



Khuynh Vương bỗng lên tiếng: “Nghe nói, Hoàng Thượng vừa mới tới Thiên Hương lâu tìm Thiên hương chiêu nghi.”



Ta “A” lên.



Khuynh Vương lại nói tiếp: “Có thể hiện tại đã tới Mặc các.”



Lời vừa nói ra, ta cảm thấy được dường như Hoàng Thượng đang ở ngay sau ta, chuẩn bị đem ta đi ‘rửa sạch’ cũng nên…



Xát xát đám lông gà lông vịt vừa mới nổi lên, ta vẫn cùng Khuynh Vương tới lãnh cung.