Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 6 :

Ngày đăng: 00:21 22/04/20


Editor: Gà tròn vo



Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko



Ta ngoảnh đầu lại, là nhị sư huynh.



Sư huynh nhẹ cười thành tiếng, nói: “Nhiên nhi, ta vốn tưởng đệ sau khi say sẽ trở nên nghe lời. Lại không nghĩ tới đệ không những không nghe lời lại còn làm ngược lại những gì ta nói.”



Ta vẫn tiếp tục tẩy rửa, cọ cọ, kì kì.



Tẩy rửa xong xuôi, ta từ trong thùng nước đứng dậy bước ra ngoài.



Nhị sư huynh nói ta phải lau khô người trước đã.



Ta đứng bất động trước mặt hắn, chờ hắn lau khô người cho ta.



Những giọt nước đọng lại trên người đã được lau hết. Ta khoác lên chiếc áo ngủ, chuẩn bị mò lên giường tiếp tục giấc ngủ.



Nhị sư huynh lại kéo ta lại nói muốn lau khô tóc cho ta.



Đang mon men lên giường lại phải đi xuống. Ta bước đến bên sư huynh, mặc hắn lau tóc cho ta.



Sau khi tóc đã được lau khô, sư huynh liền đóng cửa sổ rồi trở lại cạnh giường kéo chăn đắp cho ta, nói: “Đệ ngủ đi. Nhớ không được mở cửa sổ kẻo cảm lạnh nha.”



Ta ngoan ngoãn gật đầu. Lúc sau, nhị sư huynh lên giường, kéo chăn nằm cạnh ta.



Không biết bao lâu sau, ta từ trên giường bật dậy, bước xuống giường mở toang cửa sổ ra.



Lúc ta quay đầu trở lại giường liền bắt gặp ánh nhìn của nhị sư huynh. Không có bực tức cũng như không vừa lòng mà trong ánh mắt đó lại toát lên vẻ ôn hòa, ấm áp đến lạ thường.



Không mảy may suy nghĩ, ta nhào cả người vào lòng sư huynh, nói: “Nóng a.”



Nhị sư huynh thở dài một hơi, nói: “Vậy thì chỉ được hé cửa ra thôi.” Nói xong sư huynh liền xuống giường đóng bớt cửa sổ lại chỉ để hé ra chút xíu.



Hai mắt mau chóng rũ xuống, ta an tâm ngủ say.



Đương lúc miên man, dường như ta có nghe thấy một giọng nói: “Ngươi a, bình thường vốn rất bướng bỉnh, khi say rồi… lại còn bướng bỉnh hơn.”



Ngày hôm sau ta tỉnh lại, nhị sư huynh vẫn còn nằm cạnh ta.



Khuôn mặt trắng noãn không tỳ vết kia thật câu dẫn lòng người nha.



Ta mấp máy môi nói: “Nhị sư huynh, huynh nếu là nữ nhân ta nhất định sẽ thú huynh về a.”



Bất chợt, sư huynh mở to mắt nhìn ta. Đôi mắt mê lòng người kia chăm chú nhìn ta đến cả nửa ngày.



“Khụ khụ…” Ta cố nặn ra tiếng kho khan, rồi nhanh chóng mặc y phục vào.



Hôm nay, ba người chúng ta cùng ăn điểm tâm rồi chia tay tứ sư huynh.



Ta cùng nhị sư huynh tiếp tục cuộc hành trình trở về nhà của huynh ấy.



Trên đường, sư huynh đã thuê xe ngựa và phu xe.



Ta cùng nhị sư huynh ngồi trong xe ngựa. Sư huynh trầm tư suy nghĩ gì đó, còn ta xem nội công tâm pháp sư phụ cho ta đến ngẩn người.



Thấy sư huynh đăm chiêu, ta hỏi nhị sư huynh xem huynh ấy đã ngộ được ra điều gì chưa?



Nghe ta hỏi vậy, huynh ấy nói: Tự nghiên cứu rồi sẽ hiểu thôi.



Không hi vọng gì được rồi. Ta đảo đảo mắt rồi lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào sách.



Sư phụ đã từng nói thân mình ta rất hợp với việc luyện võ. Nhưng có điều muốn thành tài cần phải có ngộ tính cao. Hiển nhiên là ngộ tính của ta không tốt.



Ta dựa vào xe, cầm sách lăn qua lăn lại.
Có điều, một ngày kia, khi ta mở mắt tỉnh dậy, phát hiện trên người mình là chiếc áo khoác ngoài của nhị sư huynh.



Cho dù nơi đây thuộc Giang Nam nhưng sáng sớm trong rừng sâu vẫn rất âm u.



Ta ôm lấy chiếc áo, từ mặt đất đứng dậy, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Nhị sư huynh!”



Mặt trời từ từ lên cao rồi chậm chạp lặn xuống, ta một mực đứng tại nơi đây ngóng chờ thân ảnh của nhị sư huynh. Chờ mãi mà không thấy bóng dáng quen thuộc mới hôm qua còn cạnh mình đâu.



Không thể chờ thêm một khắc nào nữa, ta đứng bật dậy. Ta tìm kiếm cả núi, vừa chạy vừa thất thanh gọi. Thế những thủy chung không có tiếng đáp lại.



Lòng ta tê dại từng trận, xót xa ôm ngực. Ta thực sự đã rơi vào trạng thái hoảng loạn, kinh sợ.



Hai chân mềm nhũn không còn theo sự điều khiển của bản thân nữa, ta chậm rãi ngã khụy xuống mặt đất.



Nhị sư huynh, huynh để lại cho ta chiếc áo này rồi cứ thế bỏ đi luôn được sao? Mà tại sao ta tìm kiếm khắp nơi không thấy một chút dấu vết của huynh?



Huynh như vậy là sợ liên lụy tới ta sao?



Ta nếu là huynh, sẽ làm mọi cách để huynh không phải đau khổ, dằn vặt như ta bây giờ đâu.



Nhị sư huynh!! Huynh nói xem, giờ đây ta phải đi nơi nào để tìm huynh đây?……



Ta đây không biết nhà huynh ở nơi nào, lại còn không biết thân phận của huynh. Thậm chí ngay cả tên huynh ta cũng chưa từng hỏi…



Ta phải tìm huynh bằng cách nào đây.



Một tay ôm lấy ngực. Ta chỉ cảm thấy nơi này rất đau… rất đau…



Nhị sư huynh!! Tô Nhiên nhất định sẽ tìm được huynh… nhất định…



Ta đi vào trấn, bỏ ra rất nhiều ngân lượng để mua chút tin tức về Thủy Nguyệt cung.



Khi điều tra được một số tin tức nhất định, ta ở trong thành mua một con ngựa, ngày đêm rong ruổi trên lưng ngựa phi thẳng tới Thủy Nguyệt cung. Ba ngày sau ta mới ra khỏi huyện này.



Đi ra khỏi cổng thành, ta phi ngựa hết tốc lực ra vùng ngoại ô. Lại dùng khinh công bay qua hai ngọn núi, đi thẳng vào rừng.



Đi sâu vào trong rừng, không lâu sau, ở đâu xuất hiện mấy vị nữ tử áo trắng bao quanh ta.



Một người trong số họ lên tiếng: “Hảo cho ngươi là một trang tuyệt thế mỹ nhân.”



Khóe môi cong lên, ta mỉm cười nhìn nàng, nói: “Ta muốn gặp cung chủ của các ngươi.”



Trong nháy mắt, đôi đồng tử của mấy vị nữ tử tại đây đều hiện lên một mạt kinh hãi, nói: “Ngươi là nam nhân hay nữ nhân?”



“Việc này có quan trọng sao?” Ta hỏi.



Nữ nhân kia khẽ cười, nói: “Không. Với dung mạo này của ngươi, việc đó đã không còn cần thiết nữa rồi.”



Mấy vị nữ nhân này bao quanh ta, dẫn ta đi thẳng vào nơi sâu nhất của cánh rừng.



Đi vòng vo một hồi, ta đi đến một rừng trúc cao vút. Xuyên qua rừng trúc này, đập vào mắt ta là một bức tường đá đỏ sẫm.



Đi qua một cánh cửa to, xuất hiện trước mắt là mấy thanh trụ được trạm trổ rất kỳ công.



Đi vòng qua một khe đá nhỏ, ước chừng một khắc sau, trước mặt ta hiện ra một hồ nước.



Một cung điện được xây giữa mặt hồ. Trong cung điện nguy nga kia có treo mấy mảnh lụa trắng. Gió khẽ thổi qua làm chúng lay động cực kỳ kinh diễm.



Một vị nữ tử cầm đầu đạp nước mà phi thân vào tòa cung điện kia.



Không lâu sau, mặt nước bỗng dao động mạnh. Từ dưới mặt nước xuất hiện một chiếc cầu trông rất chắc chắn.



Ta đặt chân lên cầu, bước từng bước, chậm rãi tiến vào tòa cung điện kia.