Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 7 :

Ngày đăng: 00:21 22/04/20


Editor: Gà tròn vo



Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko



Ta vẫn luôn cho rằng, cung chủ của Thủy Nguyệt cung ắt hẳn phải là nữ nhân cơ. Thật không nghĩ rằng lại có thể là nam nhân.



Trông dáng người nam tử đó phi thường ốm yếu, nước da thì tái nhợt dị thường. Hắn khoác trên người một kiện hắc y bào, nhìn kiểu gì trông cũng rất nhu nhược, yếu đuối.



Đây chẳng lẽ là cung chủ Thủy Nguyệt cung danh tiếng lừng lẫy trong giang hồ ư?



Bên ngoài không hiểu mọi người đồn đại như thế nào? Đây mà là cung chủ Thủy Nguyệt cung lòng dạ hiểm ác, sở hữu võ công tuyệt thế sao?



Ta nghĩ rằng bản thân mình một tay cũng có thể bóp chết hắn.



Hắn ngồi trên ghế cao, bên cạnh còn có vài vị tỷ tỷ hầu hạ hắn.



Người thì bóc nho, người thì đấm lưng bóp chân.



Đôi môi hắn khẽ mở: “Ngươi tới đây làm gì?”



Ta nghĩ nghĩ, một lát sau trả lời: “Ta muốn gia nhập Thủy Nguyệt cung.”



Hắn nói: “Ngươi là nam nhân.”



Câu này chính xác là  khẳng định, không có chút nào giống câu nghi vấn cả. Ta hỏi: “Nhất định phải là nữ nhân mới có thể gia nhập ư?”



Khóe môi hắn cong lên, khẽ cười thành tiếng, nói: “Không. Chỉ cần bản cung vừa mắt ắt có khả năng.”



“Vậy, ta có khả năng không?”



Hắn vẫy tay ý bảo ta lại gần.



Ta bước lại gần hắn, cách hắn chừng ba bước thì dừng lại. Hắn từ ghế đứng lên. Mấy vị cung nữ hầu hạ hai bên đều lui lại vài bước sau hắn.



Hắn tiến sát tới ta, tay phải hắn giơ lên, nâng cằm bức ta phải nhìn thẳng vào mắt hắn.



Hắn mỉm cười hỏi: “Ngươi có mục đích gì?”



Đôi mắt hắn trong vắt, rất hút hồn làm cho người đối diện có cảm giác dễ chịu, thoải mái. Nhìn kiểu gì cũng không thấy giống lời đồn đại trên giang hồ bảo cung chủ Thủy Nguyệt cung là một người độc ác, tâm địa rắn rết.



Hay là hắn vẫn chưa bộc lộ bản chất?? Nếu là vậy thì đôi mắt kia quả nhiên lợi hại.



Ta nháy mắt, suy nghĩ rồi nói: “Không nói cho ngươi.”



Miệng hắn câu lên một nụ cười đến khó hiểu, sau cùng cũng không nói gì nữa. Hắn đồng ý cho ta ở lại.



Hắn đã nói với ta, một khi là người của Thủy Nguyệt cung thì phải tuyệt đối trung thành.



Ta lập tức giơ tay phải lên thề nói: “Ta nguyện lấy danh nghĩa phụ thân ta ra thề, nếu Tô Nhiên ta hai lòng với cung chủ thì phụ thân ta sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.”



Hắn điểm nhẹ lên trán ta, nhìn ta cười.



Hắn nói: “Ai mà biết được trong lòng ngươi có phải hay không muốn phụ thân ngươi chết không có chỗ chôn còn chưa được?” Mặc dù hắn đang cười nhưng trong mắt hắn lại không có chút tiếu ý nào cả.



Buổi tối hôm nay, mấy vị nữ nhân đưa ta đến một bể nước.



Bên trong này thứ gì cũng không có, nước thì rất lạnh. Bàn tay thon dài, trắng nõn của các vị tỷ tỷ nhẹ nhàng tẩy rửa thân thể giúp ta. Rửa qua bằng nước lạnh, các nàng lại đem ta rửa tiếp bằng nước nóng.


Ngập ngừng một chút, ta lại hỏi: “Vậy cung chủ luyện tới đâu rồi?”



“Cung chủ đã luyện xong từ hai năm trước rồi.”



Ta nháy mắt mấy cái, ăn một chút thức ăn mà nàng đem tới rồi lại ngồi ngẩn người trong phòng.



Bỗng nhiên nàng lại lên tiếng hỏi xem ta còn muốn hay không luyện tiếp.



… Ta vốn nghĩ mình nên bỏ cuộc, nhưng nghĩ đến nhị sư huynh, nghĩ đến người thuê sát nhân ám hại sư huynh ta lại gấp hơn.



Nghĩ nghĩ một chút, ta nói: “Ta học.”



Thật ra ta cũng rất muốn học.



Mấy ngày sau, cở thể đã chuyển biến tốt lên rất nhiều.



Ta bắt đầu luyện tầng thứ năm. Thế nhưng ta luyện mãi cũng không xong. Ta luôn bị vướng mắc ở đoạn giữa, không tài nào hóa giải được.



Mấy ngày không gặp cung chủ, hôm nay hắn lại triệu kiến ta tại hoa viên.



Ta có chút khó hiểu đi đến.



Hắn nhìn ta nói vài ngày trước hắn có phái thuộc hạ tra tấn mấy con mãnh thú.



Ta “Nga” một tiếng, ngực “thịch thịch”. Rõ ràng là điều chẳng lành.



Hắn ném qua cho ta một thanh kiếm gỗ, lực sát thương hầu như không có. Hắn bắt ta phải dùng những gì học được mấy tháng qua để giết dã thú đã bị bỏ đói mấy ngày.



Hắn còn nói nếu ta dùng không phải Ly Tâm kiếm pháp thì lúc đó chính tay hắn sẽ giết ta làm thức ăn cho dã thú. Nếu ta dùng Ly Tam kiếm pháp mà không giết được dã thú thì ta cũng vẫn phải làm mồi cho bọn chúng.



Vuốt nhẹ trán ta lau đi tầng mồ hôi mới vừa rồi toát ra. Trong lòng vẫn còn chút rùng mình.



Sẽ là một trận sống chết đây. Trước mắt, ta nhất quyết phải sống, cho nên phải dốc hết sức thôi.



Không lâu sau có mấy người khiêng một lồng sắt rất to vào hoa viên. Bên trong là những con mãnh hổ dữ dằn.



Ta bước vào trong.



Có tất cả năm con.



Bọn chúng chính xác là đã bị bỏ đói nhiều ngày. Trong ánh mắt của chúng tỏa ra sát khí ngùn ngụt.



Cơ thể căng cứng, hô hấp đình trệ, lấy hết bình tĩnh nhìn chúng.



Bỗng nhiên có một con phi thân trước tiên, lao thẳng vào ta mà giương nanh vuốt.



May là khinh công của ta không tồi, chân đạp nhẹ xuống đất rồi bay vút lên, phi thân qua mãnh hổ.



Ta nhấc thanh kiếm gỗ trong tay đâm thẳng về phía mãnh hổ. Lực sát thương của thanh kiếm này không đủ lớn, thân mình mãnh thú lại không giống người nên một kiếm này chỉ đủ gây thương tích bên ngoài cho nó.



Ly Tâm kiếm pháp tầng thứ tư coi trọng tính ngoan và chuẩn (dứt khoát và chính xác).



Tại một nơi chật hẹp như thế này, nếu không có trong tay vũ khí thuộc loại cực phẩm cùng nội công thâm hậu thì chỉ với vốn kiếm pháp ở tầng thứ tư của ta sẽ không thể nào thắng nổi.



Ta cố nhớ lại các chiêu thức ở tầng thứ năm nhưng nghĩ mãi mà vẫn không thông. Mắt nhìn manh thú vươn móng vuốt, nhe răng nanh xông tới ta. Ta chỉ biết dùng khinh công rồi lại khinh công chạy vòng quanh lồng sắt tránh bọn chúng mà thôi.



Đột nhiên, tai ta vang lên một tiếng nói sắc nhọn khiến ta khó chịu vô cùng. Tiếng nói mặc dù rất nhỏ nhưng ta không thể nào gạt ra ngoài được: “Ngươi không được phép tránh né nữa. Nếu không thì không phải bọn chúng đuổi theo ngươi mà chính tay bản cung sẽ đem ngươi tới miệng bọn chúng.”