Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 9 :

Ngày đăng: 00:21 22/04/20


Editor: Gà tròn vo



Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko



Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi. Ta không thể nhớ được làm thế nào mình có thể vượt qua chuỗi ngày sống trong địa ngục trần gian đó.



Ngày hôm sau, vị tỷ tỷ kia mới đến cho ta giải dược.



Cả thân thể vô lực nằm trên giường, ta thất thần nhìn trần nhà.



Nằm tĩnh dưỡng một lúc, cơ thể đã khá hơn rất nhiều, ta xuống giường, đi ra khỏi phòng.



Bên ngoài, ánh mặt trời sáng chói, tiếng chim hót ríu rít, hoa thơm thoang thoảng nhẹ bay trong gió.



Ta lê bước chân nặng nhọc tới phòng bếp xin ít cơm ăn rồi ra chòi nghỉ để nghỉ ngơi một chút cho thư thái.



Cảm thấy cơ thể đã bình thường trở lại, ta bẻ một cành cây bắt đầu tập luyện.



Lúc luyện tập, ta cảm thấy vô cùng đau đớn, đau hơn mọi khi rất nhiều. Nhưng dù vậy ta thủy chung vẫn giữ chắc chuôi kiếm. Đây cũng không phải là lần đầu tiên ta chịu đựng sự thống khổ như thế này.



Luyện kiếm cả nửa ngày, ta tới nhà bếp kiếm chút cơm lót dạ rồi lại quay về hoa viên luyện tiếp.



Luyện kiếm đến xuất thần, lúc dừng lại ta mới để ý thấy tỷ tỷ dạy kiếm pháp cho ta đã ngồi yên vị trong chòi nghỉ từ lúc nào không biết mà nhìn ta tập.



Ta có chút kinh ngạc.



Nàng đứng lên nói: “Ngươi đã lĩnh ngộ được?”



Ta “Ân” một tiếng.



Nàng nói: “Ngươi phải nhớ kỹ, có việc nên làm, có việc không nên. Tuyệt đối không được làm cung chủ phật ý.”



Ta gật đầu, nhu thuận lên tiếng “Được”.



Cuộc sống của ta chỉ đơn giản là thế đó. Ngoại trừ lúc luyện kiếm ra thì chỉ có thực hiện nhiệm vụ.



Trên đời này có rất nhiều người thừa tiền, nguyện bỏ ra rất nhiều vàng để mua sinh mạng của kẻ khác. Và Thủy Nguyệt cung luôn hoàn thành suôn sẻ mọi giao dịch.



Ta ở trong này đã được một tháng, rất muốn biết thêm tin tức của nhị sư huynh. Có điều sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, ta lại cảm thấy giữa mình với sư huynh có thêm một bức tường vô hình.



Một ngày kia, ta đang luyện kiếm ở hoa viên, vị tỷ tỷ dạy ta đến giao nhiệm vụ mới như mọi khi.



Lúc nàng chuẩn bị rời đi, ta vội vã gọi nàng lại.



Nàng quay đầu lại nhìn ta hỏi: “Có chuyện gì?”



Ta ngập ngừng một lát rồi mới lên tiếng hỏi: “Mấy tháng trước, có rất nhiều người ở Thủy Nguyệt cung đồng loạt xuất động đi ám sát một người. Tỷ có biết người đó là ai không?”



Nàng ngạc nhiên, nhíu mày hỏi: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”



Khóe môi cong lên, ta nói: “Ta muốn biết.”



“Đây là chuyện cơ mật.”



“… Ta năn nỉ tỷ tỷ đó…”. Ta kéo kéo ống tay áo, lộ ra vẻ mặt đáng thương, tội nghiệp nhìn nàng.



Nàng trừng mắt nhìn ta một cái, không nói gì cả.



Ta nhanh mắt lẹ tay chạy đến mấy khóm hoa hái một bó to đem hối lộ cho nàng. Hai mắt rơm rớm nước, ta nói: “Nói cho ta biết được không?”



Khóe môi nàng cong lên, nhận lấy bó hoa trong từ tay ta, nhẫn nhịn nói: “Đại thiếu gia của Ám Tử sơn trang.”




Nhị sư huynh vuốt nhẹ mặt ta, hỏi: “Đệ sao lại biết Ly Tâm kiếm pháp?”



“Đệ… đã gia nhập Thủy Nguyệt cung.”



“Vì cớ gì?”



Sư huynh xoa nhẹ mặt ta khiến ta có chút nhột nhột, ta cười cười nói: “Bởi vì, đệ muốn gặp huynh. Cho nên chỉ còn cách gia nhập Thủy Nguyệt cung mới có thể tìm chút manh mối.”



Sư huynh nhẹ giọng mắng ta: “Ngốc tử.”



Ta cười khanh khách, nói: “Đệ không ngốc. Đệ cũng chỉ muốn tìm được huynh.”



Sư huynh ôm chầm lấy ta, không nói câu nào.



“Nhị sư huynh.”



“Ân?”



Ta lại gọi. Sư huynh xoa đầu ta hỏi có chuyện gì?



Ta chớp chớp mắt cố ngăn dòng nước mắt trào ra, nghẹn ngào nói: “Đệ thích huynh”.



Hắn nhẹ giọng đáp: “Ta biết.”



Bao trùm không gian rộng lớn này là cả khoảng không im lặng.



Sư huynh giúp ta rửa mắt rồi uy ta ăn cháo.



Một thìa rồi lại một thìa. Thật ấm áp, thật hạnh phúc.



Bụng đã no căng nhưng lại lưu luyến cái cảm giác này nên ta vẫn tiếp tục mở miệng ăn ngon lành.



Hết thìa này lại đến thìa khác, ta không cự tuyệt.



Sư huynh điểm nhẹ trên trán ta nói: “Không nên ăn no quá.”



Ta khẽ cười, nói: “Là huynh cứ uy đệ ăn đấy chứ. Huynh không sợ biến đệ thành heo sao?”



Sư huynh đạm cười, mang khay cháo để lại trên bàn ăn.



Từ trên giường đứng lên, ta ôm chầm lấy nhị sư huynh, dán mặt vào lưng hắn.



Sư huynh đứng bất động không nói câu nào, tùy ý để ta ôm.



Ta nói: “Từ sau, huynh không được bỏ rơi đệ như thế nữa.”



Không nói câu gì mà đột nhiên bỏ đi thế khiến lòng ta rất bất an…



Khi lòng ta bất an, luôn nhớ đến huynh, khao khát gặp huynh, ta sẽ làm rất nhiều chuyện điên cuồng bằng bất cứ giá nào mất…



“Nhiên nhi, sư huynh vốn định lo ổn thỏa mọi chuyện trong nhà rồi sẽ tới kinh thành tìm gặp đệ.”



Nhìn hai mắt đối diện, nghe lời nói đó, ta cắn chặt răng, hai tay xiết lại.



Móng tay sắc nhọn cắm vào lòng bàn tay có chút đau. Ta nói: “Nếu có một ngày huynh không còn thích đệ nữa… huynh nhớ rõ… phải nói cho đệ biết…”



“…” Môi nhị sư huynh khẽ mở nhưng không thốt được ra lời nào.



Ta còn nói thêm: “Ngàn vạn lần không được… bất cáo nhi biệt (không từ mà biệt)!“