Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 11 : Ăn tiểu mai tử

Ngày đăng: 15:54 30/04/20


Cả

ngày, Mai Tử không dám nhìn Tiêu Kinh Sơn, trừ lúc ăn cơm không thể không gặp,

còn lại lúc nào tránh được nàng liền tránh. Trái lại, Tiêu Kinh Sơn lại xem như

không có việc gì xảy ra, vẫn như cũ việc gì cần làm cứ làm, thần thái bình thản

tự nhiên.



Mai Tử

khẩn trương xấu hổ qua một ngày, buổi tối hôm đó nàng lên giường từ sớm vì sợ

lúc hai người cùng lên giường chạm mặt nhau sẽ cảm thấy thật ngượng ngùng. Ai

dè ngủ đến nửa đêm, nàng bỗng nhiên bị nghẹn tỉnh, thì ra tối nay đi ngủ sớm,

nàng quên ra ngoài đi tiểu, nay bị nước tiểu bí đến mức khó chịu.



Nhưng

nếu muốn xuống giường thì phải đi qua người Tiêu Kinh Sơn, vạn nhất không cẩn

thận đụng tới cái gì làm hắn tỉnh dậy thì làm sao bây giờ? Mai Tử do dự của

buổi, cuối cùng nàng quyết định xuống giường. Bởi vì không may đái dầm ra cả

giường, kia mới chính là dọa người!



Nàng

rất cẩn thận bò xuống cuối giường vòng qua người Tiêu Kinh Sơn, tận lực không

động chạm đến hắn. Lúc vòng qua hắn, Mai Tử phát hiện chân Tiêu Kinh Sơn rất

lớn, nàng không có ý kiến gì, chẳng qua so với chân nàng chân hắn to hơn rất

nhiều, cảm giác thấy là lạ, nam nhân và nữ nhân quả nhiên là không giống nhau.

Mai Tử không dám ngẩng đầu nhìn phía dưới hạ thân Tiêu Kinh Sơn, nàng cảm thấy

nơi đó cất dấu một cái gì đó rất kỳ quái.



Thật

vất vả mới thành công xuống giường, Tiêu Kinh Sơn cũng không thấy có động tĩnh

gì, Mai Tử vui vẻ, chạy nhanh cầm lấy bô nước tiểu trốn vào trong góc. Nàng xấu

hổ phát hiện lúc mình đi tiểu phát ra âm thanh tích táp, vì thế khẩn trương

nhìn về phía Tiêu Kinh Sơn, phát hiện hắn nằm trên giường không nhúc nhích, xem

ra là ngủ rất sâu, chắc là không nghe thấy gì.



Hết

thảy xong xuôi, Mai Tử lại cầm lấy cái gáo gỗ bên cạnh lấy nước suối tẩy sạch,

xong rồi mới cẩn thận leo lên giường. Lại vòng qua chân Tiêu Kinh Sơn, ngay tại

lúc nàng đang rón rén nhấc chân lên, không cẩn thận bước hụt một cái, cả người

như muốn té ngửa ra sau.



Mai Tử

hoảng hốt thét lên, hai tay lập tức giữ lấy một bên đùi cường tráng của Tiêu

Kinh Sơn, nhưng nàng vẫn không đứng vững được, từ từ tụt xuống. Lúc này nàng

chỉ thấy Tiêu Kinh Sơn kéo mạnh nàng một cái, bàn tay to lôi nàng lên giường,

miễn cho nàng rớt xuống đất.



Hiện

tại, Mai Tử an toàn, nhưng mà nàng đang ngồi trên đùi Tiêu Kinh Sơn.



Nàng

ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Kinh Sơn, lại thấy Tiêu Kinh Sơn cũng đang

chăm chú nhìn mình. Trong bóng đêm nàng nhìn không rõ khuôn mặt hắn, chỉ nghe

thấy hơi thở của hắn dần dần trở nên gấp gáp dồn dập.



Nàng

nhỏ giọng lắp bắp giải thích: “Ta, ta không cố ý….. thực không phải cố ý”.



Nói

xong lời này nàng chớp mắt nhìn Tiêu Kinh Sơn. Đêm tối, gió theo cửa sổ thổi
chọc vào nàng khiến nàng đau, muốn tiến vào trong cơ thể của nàng. Điều này làm

cho nàng bất an, cả người đều cứng ngắt.



Tiêu

Kinh Sơn chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nàng, bàn tay thô ráp mơn trớn

hai khỏa tiểu đào. Kỳ thật ngực của Mai Tử có chút nhỏ, không lớn bằng Chu Đào.

Nơi đó nhỏ chẳng qua là vì chưa kịp phát triển hết, nhưng cũng vì vậy mà của

nàng càng vô cùng mềm mại mẫm cảm. Tay Tiêu Kinh Sơn cầm cung tên, làm nhiều

việc nặng, bàn tay to thô lệ hữu lực kia cố ý chà xát mơn trớn ngực mềm mại non

nớt của nàng, điều này làm cho Mai Tử, người chưa bao giờ trải qua bất cứ đụng

chạm nào khó có thể thừa nhận.



Mai Tử

cảm thấy hai nhũ tiêm của nàng phồng lên căng cứng không chịu nổi, vừa có điểm

đau lại ngưa ngứa, hận không thể chà xát vuốt phẳng một phen, loại cảm giác này

làm cho nàng bắt đầu e ngại, nhịn không được cầm chặt cổ tay hữu lực kia, muốn

ngăn cản động tác của hắn.



Nhưng

dựa vào lực đạo của Tiêu Kinh Sơn, một chút lực từ cánh tay của Mai Tử làm sao

có thể ngăn được hắn? Tiêu Kinh Sơn một tay gắt gao cầm lấy tay nàng, đem hai

bàn tay nhỏ bé mát lạnh kia đặt vào lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, tay còn lại

nhẹ nhàng đi xuống, lướt qua eo nhỏ, qua bụng phẳng, làm thân hình nàng không

tự chủ được vặn vẹo.



Bàn tay

to của Tiêu Kinh Sơn cuối cùng đi vào giữa hai chân nàng, vuốt nhẹ, vạch ra cỏ

mềm ở giữa hai chân, tay linh hoạt tìm được ngọc nhụy, dùng ngón tay nhẹ nhàng

chà xát, dần dần cảm thấy nơi đó tràn ra giọt sương trong suốt, mà thân hình

Mai Tử rốt cuộc buông lỏng. Tiêu Kinh Sơn thấy nàng đã chuẩn bị xong, dùng hai

tay nâng mông nàng lên, chính mình nhắm chỗ kia nhẹ nhàng cọ xát. Mai Tử chỉ

cảm thấy có một đỉnh vòng tròn đặt ngay tại u huyệt giữa hai chân, nơi chưa

từng có người nào khám phá qua, nhẹ nhàng nghiền nát. Vật kia cực kỳ nóng, làm

cho chính nàng vừa thẹn lại vừa sợ. Trước tiên, Tiêu Kinh Sơn chà xát ngọc nhụy

một lúc, cảm thấy thân thể nàng hơi thả lỏng, rốt cuộc chậm rãi ấn tới, để tựa

vào nơi đó, nhẹ nhàng thử thăm dò tiến vào bên trong.



Mai Tử

cảm thấy cái miệng nhỏ phía dưới của mình bị chặn lại, sau đó một vật cứng rắn

thăm dò đi vào bên trong. Lúc đầu đi vào một chút rồi dừng lại, sau đó lại tiếp

tục vào trong. Lúc này, đầu óc Mai Tử choáng váng nặng nề, nhớ lại ngày xưa có

nghe vài người nói, nghĩ đây hẳn là hắn muốn đi vào, hắn trở ra nàng sẽ không

còn là con gái nữa. Ngay lúc này, đầu óc mê muội nhuốm đầy dục hỏa của Mai Tử

chợt nhớ đến một chuyện quan trọng, khăn!



Bọn họ

làm việc này, hẳn là phía dưới phải có một cái khăn trắng! Lời nói của Hồng Tảo

ở bên suối kia lập tức lùa về trong đầu Mai Tử, tất cả mọi người dị nghị Mai Tử

không trong sạch, sao lần đầu tiên của nàng mà nàng lại không có khăn trắng để

chứng minh sự trong sạch của mình? Giờ khắc này, dưới thân là chiếu, máu xử nữ

thấm vào, lau liền sạch, điều này sao có thể?



Lúc

này, Tiêu Kinh Sơn dưới thân chậm rãi dùng sức, phân thân của hắn bắt đầu ấn

vào. Mai Tử cả kinh, không kịp suy nghĩ nhiều, dùng hết sức lực toàn thân đẩy

mạnh ngực Tiêu Kinh Sơn, lớn tiếng kêu lên: “Không cần!”