Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 14 : Tiểu mai tử động phòng

Ngày đăng: 15:54 30/04/20


Tiêu

Kinh Sơn hiểu ra tác dụng của khăn trắng, rất nhanh liền hiểu được chuyện ngày

ấy, nhìn thân hình tiểu nương tử của mình bị chăn bao kín ngồi trên giường hỏi:

“Ngày đó nàng không phải sợ hãi, mà là muốn khăn, đúng không?”



Mai Tử

xoay mặt vào trong, con ngươi vừa thẹn vừa ngượng, cắn môi không nói câu nào.



Tiêu

Kinh Sơn thấp giọng nở nụ cười, nhấc chân lên giường, đôi chân thon dài khụy

xuống, cả người quỳ trước mặt Mai Tử, dùng tay kéo người nàng lại. Mai Tử khẩn

trương mở mắt, thấy Tiêu Kinh Sơn quỳ trước hai chân nàng, cúi đầu nhìn nàng.



Nàng

lập tức hoảng hốt, khẽ chớp lông mi, xấu hổ đến tâm phát hoảng, toàn thân như

có điện truyền qua run run kịch liệt, thật là muốn xỉu cho xong. Tiêu Kinh Sơn

chậm rãi ôm lấy nàng, đem hai tay nàng bỏ lên cổ của mình, trực tiếp cúi đầu

xuống ngực nàng.



Thì ra

ngực Mai Tử tuy không được lớn nhưng lại như nước mềm mại ngọc sơn sơ long,

phía trên ngọc sơn có hai đóa hoa đào đẹp đẽ. Thân hình nàng khẩn trương run

run, ngay cả hai đóa hoa cũng hơi hơi run rẩy đứng lên, giống như trên nền

tuyết trắng có hai đóa anh đào rung động, làm cho Tiêu Kinh Sơn nhịn không được

cúi đầu hôn lên.



Mai Tử

chỉ cảm thấy ngực mình bị Tiêu Kinh Sơn ngậm vào tê dại khó nhịn, nhiệt khí từ

từ đỉnh tiểu đào lan ra toàn thân, Tiêu Kinh Sơn còn cố tình cắn mút không

buông. Mai Tử không hiểu, nhịn không được cắn môi xấu hổ nhỏ giọng hỏi: “Đây là

muốn làm gì?”



Tiêu

Kinh Sơn buông đóa anh đào trong miệng ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng

của nàng, nhịn không được vỗ vỗ hai má nàng, ôn nhu nói: “Nàng còn nhỏ, chịu

không được của ta, ta làm nàng thả lỏng trước”.



Mai Tử

không hiểu ý của lời này, nhưng nghe thanh âm khàn khàn ôn nhu của hắn, không

nhịn được xấu hổ, nhắm hai mắt lại mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm. Tiêu

Kinh Sơn thấy nàng nhẹ nhàng nhắm đôi mắt yêu kiều, hôn lấy hai đỉnh anh đào,

động tác có vài phần vội vàng, bàn tay to cũng bắt đầu vuốt ve thắt lưng tinh

tế của nàng, cuối cùng từ từ đi vào khe hở hẹp phía sau Mai Tử.



Khe hẹp

phía sau Mai Tử chưa bao giờ có người chạm qua, cảm nhận được ngón tay của Tiêu

Kinh Sơn xẹt qua nơi đó, thân hình nàng lại run lên, trợn mắt mang theo ý sợ

hãi nhìn Tiêu Kinh Sơn.


xuống xúc động dâng lên ào ạt trong cơ thể, không dám lộn xộn, tay vuốt ve chỗ

hai người chặt chẽ tiếp xúc để làm cho Mai Tử bình tĩnh lại.



Lúc mới

bắt đầu Mai Tử cảm thấy khó chịu chống đỡ, sau lại chỉ cảm thấy chỗ vật kia ở

trong cơ thể phát ra hơi nóng thiêu đốt chính mình, liền nhịn không được động

đậy. Mai Tử uốn éo nhích người, mặc cho Tiêu Kinh Sơn khắc chế thế nào cũng

nhịn không được nhẹ nhàng chậm chạp đi động hông. Mà Tiêu Kinh Sơn vừa động,

Mai Tử liền cảm thấy cả người như nổi sóng, thậm chí nàng cảm thấy lúc Tiêu

Kinh Sơn rút ra, cánh môi của mình còn mút lấy hắn không chịu buông tha. Tiêu

Kinh Sơn khí lực lớn làm sự việc này cũng mãnh, nàng cảm giác giống như ruột

gan chính mình cũng bị kéo ra ngoài.



Mà Tiêu

Kinh Sơn chuyển động vài lần, phát hiện Mai Tử đã không còn kêu đau đớn, chỉ

kêu to, động tác của hắn liền nhanh lên. Hắn động một chút, Mai Tử liền sợ hãi

kêu lên một chút, đi vào mỗi lúc càng nhanh, tiếng kêu của Mai Tử chưa từng

ngừng lại, đến cuối cùng nàng kêu không thành tiếng, chỉ còn lại tiếng nức nở

yêu kiều.



Tiêu

Kinh Sơn vẫn tận lực khắc chế chính mình, nhưng mà động tác ra vào vẫn nhanh

hơn. Bên ngoài mưa to tầm tã, thế công của hắn chưa từng ngừng lại, chẳng qua

mỗi lần tiến vào cũng không dám tiến hoàn toàn, e sợ tiểu nương tử của hắn chịu

không nổi.



Nếu Mai

Tử nương lúc trước lo lắng hoa màu nhà mình không có đủ nước thì nay đã không

cần lo lắng nữa, ruộng đồng sau một hồi mưa sa càng thêm màu mỡ, bao nhiêu gia

đình sung sướng mừng thầm. Thời điểm bên ngoài mưa đã muốn ngừng, bên trong nhà

lá, tiểu Mai Tử vẫn như cũ chịu cuồng phong bạo vũ giày xéo.



Nàng đã

khóc không thành tiếng, thân thể nhỏ bé uyển chuyển run rẩy đến xụi lơ, nhưng

mà Tiêu Kinh Sơn trên người nàng vẫn chưa từng ngừng nghỉ.



Lúc

trước bên ngoài mưa lớn át mất mọi âm thanh, bây giờ khi mưa đã nhỏ dần, nàng

mới biết tiếng kêu của mình mắc cỡ đến chừng nào, mới biết Tiêu Kinh Sơn thở

gấp là như thế nào làm lòng người nóng bức khó chịu. Hắn gắng sức cày cấy, giọt

mồ hôi rơi xuống trước khuôn ngực mềm mại của nàng, chọc cho nàng bất lực vặn

vẹo eo, nhưng không biết động tác này của mình chỉ làm cho đầu v* nhỏ càng thêm

diễm lệ, khiến cho nam tử cường tráng trước mắt càng ra sức vì động tình.



Lúc

cuồng phong trong nhà tranh chấm dứt cũng là lúc gà trong thôn cũng bắt đầu gáy

sáng rồi.