Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 18 : Lão tiêu đi săn trở về

Ngày đăng: 15:54 30/04/20


Qua hôm

sau Tiêu Kinh Sơn vẫn chưa trở về, Mai Tử nhìn ánh mặt trời dần khuất sau ngọn

núi đằng xa kia, trong lòng lo lắng, ở trong rừng không biết có xảy ra chuyện

gì không?



Buổi

tối nàng nằm một mình trên giường trở qua trở lại ngủ không được, luôn lo lắng

Tiêu Kinh Sơn xảy ra chuyện, cứ miên man suy nghĩ, lại sợ đồ ăn hắn mang theo

không đủ dùng, đói khát ở trong rừng. Thế là quyết định nhất định phải nói

chuyện hái dược trong rừng đem xuống chân núi bán với hắn, nếu không cứ mỗi lúc

hắn đi ra ngoài săn bắn nàng ở nhà một mình cứ lo lắng không yên.



Thật

vất vả đến khuya, mí mắt mới bắt đầu rũ xuống, mơ mơ màng màng chìm vào giấc

ngủ. Ai dè bên ngoài chợt có tiếng vang. Mai Tử cả kinh, vội vã không kịp mặc

quần áo liền nhảy xuống giường, trong tay cầm một cây gậy, ép sát lên song cửa

cẩn thận nhìn ra ngoài.



Dưới

ánh trăng, dáng người cao lớn khôi ngô, phía sau đeo lấy mũi tên, eo mang theo

các loại con mồi, tay còn xách theo cái gì đó. Nam nhân này không phải là Tiêu

Kinh Sơn sao?



Mai Tử

vui mừng thiếu chút kêu lên, vội vã đẩy cửa chạy ra ngoài. Tiêu Kinh Sơn đem

con mồi bỏ xuống sân gần cửa, thấy Mai Tử ra, khuôn mặt mệt mỏi thoáng cười:

"Sao còn chưa ngủ?" Thanh âm khàn khàn.



Mai Tử

vừa vui mừng vừa đau lòng, vội vàng nhận lấy những thứ khác trong tay hắn cất

xong, nhìn trên người hắn dơ bẩn hết cả, lại chạy đi tìm quần áo cho hắn thay.

Tiêu Kinh Sơn cầm lấy quần áo nói: "Trên người ta bẩn, ta ra ngoài tắm một

cái rồi trở lại."



Mai Tử

gật gật đầu, nhìn hắn xách theo thùng nước đi ra ngoài tắm, còn mình vội vã đốt

lửa, hâm nóng cháo cùng mấy cái bánh bột ngô, lấy ra khối thịt, hắn trở về liền

có để ăn.



Một lát

sau, Tiêu Kinh Sơn một tay xách thùng nước, một tay cầm quần áo bẩn trở về.

Tiến vào phòng, Mai Tử đã châm cây đèn dầu ít khi được châm vì tiết kiệm, dọn

dẹp cơm nước xong xuôi cho hắn.



Tiêu

Kinh Sơn cũng đã đói, ngồi xuống liền bắt đầu ăn, Mai Tử ngồi bên cạnh nhìn.



Hán tử

trong thôn ăn cơm, lúc đói luôn ăn như hổ đói vồ mồi, các cô nương nhìn thấy

luôn cảm thấy rất thô lỗ. Nhưng Tiêu Kinh Sơn mặc dù đói vẫn nâng bát cơm ăn

thong dong thoải mái như cũ, không có một chút thèm thuồng đói khát. Mai Tử

nhìn đến là yêu, càng thêm cảm thấy nam nhân nhà mình đúng là không giống với

người khác.



Tiêu

Kinh Sơn uống xong cháo loãng, thấy ánh mắt Mai Tử như nước long lanh nhìn

mình, không khỏi cười: "Sao vậy, nàng cũng đói?"



Mai Tử

lắc lắc đầu, nhưng khi lắc đầu liền nhìn thấy trên cánh tay hắn có vết thương,

không tính là rất sâu, nhưng hiển nhiên khi ấy máu chảy không phải là ít. Mai

Tử đau lòng không thôi, vội vàng hỏi hắn chuyện như thế nào.



Tiêu

Kinh Sơn không thèm để ý: "Gặp phải bầy sói mà thôi."



Mai Tử

nghe, mắt trừng lớn: "Bầy sói? Vậy

chàng không sao chứ?" Đang nói nàng đứng dậy chạy qua kiểm tra người Tiêu

Kinh Sơn.



Tiêu Kinh

Sơn thấy nàng lo lắng, không để ý chút nào cười nói: "Ta đã ngồi ở đây ăn

cơm thì còn có gì để lo lắng ."
vừa thổi lửa vừa thuận miệng hỏi: "Tay gấu này sao chỉ có ba cái, không

phải một con gấu có bốn cái sao?"



Tiêu

Kinh Sơn cười nhìn nàng giải thích: "Ở trong núi gặp phải một người cũng

đi săn, chúng ta đi săn có cái truyền thống. Nếu trong lúc đi săn gặp người đi

săn giống mình phải chia cho người kia một phần lợi phẩm, khi đó ta chỉ có mấy

cái tay gấu này là tốt nhất, liền đưa cho người kia một cái."



Mai Tử

nghe vậy ngạc nhiên "A" một tiếng nói: "Ta sống trong núi đã lâu

mà cũng không biết đến quy củ này."



Tiêu

Kinh Sơn nhìn nàng một chút, cười nói: "Cha nàng lúc còn sống không có ra

cửa đi săn, nàng làm sao biết được chuyện này."



Mai Tử

nghe vậy càng ngạc nhiên: "Chàng biết cha ta sao?" Nói xong lời này

nàng liền cảm thấy mình hỏi rất ngu, Tiêu Kinh Sơn rời khỏi lúc mới mười ba

tuổi, thời gian đó phụ thân nàng mới mười tám mười chín tuổi mà thôi, hai người

nhất định là có quen biết.



Tiêu

Kinh Sơn đang bửa củi liền dừng lại, nhìn dãy núi xa xa, cảm khái nói: "Ta

chẳng những biết cha nàng, còn cùng người học chung đấy. Năm ấy cha nàng là học

trò của cha ta, thời gian đó chúng ta thỉnh thoảng còn cùng nhau đọc

sách."



Mai Tử

thấy cũng phải, phụ thân mình đọc sách biết chữ, hẳn là phụ thân Tiêu Kinh Sơn

dạy. Lúc này lại nghe Tiêu Kinh Sơn nói: "Sau này cha ta qua đời rồi, khi

đó ta còn trẻ, mọi việc không hiểu, vẫn là cha nàng chạy trước chạy sau giúp ta

xử lý nhiều chuyện, việc này năm ấy đến giờ ta vẫn luôn nhớ kỹ."



Mai Tử

không ngờ mình cùng hắn còn có quan hệ như vậy, nghĩ đến hắn rời khỏi lúc mình

đã một tuổi, không khỏi hỏi: "Vậy chàng có nhớ ta không?"



Tiêu

Kinh Sơn nhìn Mai Tử cười, ánh mặt trời phản chiếu trong tròng mắt của hắn vài

phần hồi ức: "Sao lại không nhớ, ngày đó ta rời khỏi, cha nàng ôm nàng đến

tiễn ta. Ta còn nhớ nàng mở đôi mắt to tò mò nhìn ta, trong miệng còn phun bong

bong đấy." Hắn nhớ lại chuyện xưa cười nói: "Ta còn ôm nàng, nhưng mà

mới ôm một cái, nàng liền khóc, nhất định chỉ để phụ thân mình bồng thôi."



Mai Tử

nghe "Phun bong bóng", lại nghe Tiêu Kinh Sơn có ôm qua mình, nghĩ

đến lúc mình còn nhỏ ở trước mặt Tiêu Kinh Sơn khờ khạo, không khỏi má cũng

hồng.



Tiêu

Kinh Sơn không thấy, cảm khái nói: "Thời gian đó ta không biết đi ra ngoài

sẽ gặp chuyện gì, chỉ nghĩ có lẽ qua vài năm sẽ trở về. Không ngờ lúc ta trở

về, cố nhân đã không còn ở đây."



Cố nhân

đã sớm không ở đây, nhưng xa xa mặt trời vẫn huy hoàng như cũ, ngày ngày vẫn

mọc lên lặn xuống.



Mai Tử

nghe hắn nói như thế, nhớ tới sau khi phụ thân mất nhà mình có bao nhiêu khó

khăn, trong tâm cũng không khỏi có chút chua xót. Tiêu Kinh Sơn thấy mình khơi

lại chuyện cũ làm Mai Tử nhớ tới, liền thu lại cảm xúc, chuyển đề tài nói:

"Cẩn thận, lửa trên bếp cháy ra đến đây rồi."



Mai Tử

nghe vậy la lên, vội vã dọn dẹp đẩy củi sâu vào trong bếp, áy náy nói: "Ta

nhanh chóng làm cơm, ngay lập tức liền ăn."



Tiêu

Kinh Sơn gật gật đầu: "Ừ."