Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn
Chương 24 : Chữa bệnh
Ngày đăng: 15:54 30/04/20
Mai Tử
mở đôi mắt to mọng nước không hiểu nói: "Vậy chàng muốn ta bồi thường thế
nào?" Nàng suy nghĩ một chút nói: "Hay là ta đấm lưng cho chàng, có
được không?"
Mai Tử
chỉ có thể nghĩ tới đấm lưng thôi, mẹ nàng trước kia làm ruộng mệt mỏi, luôn
muốn nàng đấm lưng bóp chân.
Tiêu
Kinh Sơn thấy vậy, chỉ có thể gật gật đầu, cười nói: "Ừ, vậy thì đấm lưng
cho ta."
Bàn tay
Mai Tử nhỏ nhắn trắng trẻo nắm lại bắt đầu giúp Tiêu Kinh Sơn đấm lưng. Ai dè
Tiêu Kinh Sơn cảm thấy giống như gãi ngứa, muốn nàng đấm mạnh hơn một chút. Mai
Tử dùng hết sức đấm a đấm. Tiêu Kinh Sơn vẫn như cũ không hề có cảm giác, ngược
lại Mai Tử mệt mỏi thở hồng hộc, tay bắt đầu đau.
Nàng
đáng thương xoa tay oán trách nói: "Xương chàng cứng quá."
Tiêu
Kinh Sơn cười đem nàng ôm vào trong lòng, hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ của nàng,
yêu tiếc nói: "Vậy thì không đấm lưng nữa, được không?"
Mai Tử
chỉ cảm thấy mũi hắn phả hơi nóng bên cổ mình, tê tê dại dại, chịu không được
liền xụi lơ, trong lòng ngứa ngày, liền dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trước
ngực rộng rãi tráng kiện của hắn, nhẹ nhàng nói: "Không đấm lưng, vậy làm
cái gì đây?"
Tiêu
Kinh Sơn cười: "Tiểu nương tử của ta nhất định muốn bồi thường sao?"
Đang nói bàn tay của hắn bắt đầu lục lọi, cầm lấy phần nhô ra của nàng, nhẹ
nhàng xoa nắn.
Mai Tử
nghe lời nói kia làm cho người ta suy nghĩ bậy bạ, không khỏi thẹn thùng. Nàng
cái gì cũng không nghĩ, còn không phải là làm theo lời của hắn sao. Thế mà luôn
bị hắn làm cho nàng cảm thấy như nàng đang có ý gì vậy! Lập tức nàng xấu hổ,
vặn vẹo thân thể không cho hắn thăm dò vuốt ve.
Tiêu
Kinh Sơn ôm nàng giống như ôm một con thỏ nhỏ. Không muốn nàng trốn tránh nhưng
cũng không muốn miễn cưỡng nàng, cố ý dừng lại động tác, ôm lồng ngực, sắc mặt
nghiêm trọng.
Mai Tử
thấy vẻ mặt hắn không giống bình thường, sợ hãi giật mình, cũng không quấy
không né, cuống quít hỏi: "Chàng sao thế?"
Tiêu
Kinh Sơn chau mày nói: "Ngực phát đau."
Mai Tử
nghe vậy nóng nảy: "Làm sao vậy? Sao lại như vậy? Chàng không phải là biết
xem bệnh sao? Nhanh xem cho chính mình đi a."
Tiêu
Kinh Sơn thấy nàng nóng lòng, vội vàng an ủi nói: "Kỳ thật không có gì,
Kỳ thật
nàng hỏi lời này ý là, làm như vậy có còn đau không. Nhưng hiển nhiên Tiêu Kinh
Sơn căn bản không đem chuyện đau hay không để ở trong lòng, vì vậy ám ách nói:
"Rất tốt, xuống chút nữa." Vừa nói đưa bàn tay ra, mân mê cặp môi ẩm
ướt của nàng, dùng ngón tay cái cọ xát hai má mềm mại hồng hồng.
Mai Tử
không thể làm gì khác hơn là lại cúi đầu, tiếp tục đi xuống, hôn hôn lấy vết
thương, nghĩ đến khi ấy hắn bị thương rất đau. Chỉ tiếc lúc đó nàng còn chưa
quen biết hắn, không thể an ủi trợ giúp hắn. Nghĩ như thế, môi nàng hôn xuống
tăng thêm vài phần yêu tiếc, cẩn thận dịu dàng mơn trớn một đường đi xuống, mãi
cho đến chỗ sâu nhất, tận thắt lưng của hắn.
Con
ngươi tỏa nhiệt của hắn nhìn nàng chằm chằm, yết hầu chuyển động, thô ách hỏi:
"Sao không hôn nữa?"
Mai Tử
chớp mắt hỏi: "Còn muốn nữa à?"
Tiêu
Kinh Sơn nhìn con ngươi ngập nước của nàng có vài phần khiếp đảm, không thể làm
gì khác hơn nói: "Nếu không muốn thì thôi, lại đây." Vừa nói vừa vươn
tay muốn đem nàng kéo đến nằm trên ngực mình.
Ai dè
Mai Tử lại không chịu, nàng đau lòng Tiêu Kinh Sơn, cảm thấy mình nên dũng cảm
một chút, thế là run rẩy lấy tay cởi nút thắt trên quần hắn.
Tiêu Kinh
Sơn nhìn chằm chằm tay Mai Tử. Mặc dù nàng sinh ở nông thôn, ngày thường lại
cẩn thận. Một đôi tay khéo léo động lòng người, liền linh hoạt cởi dây lưng của
hắn ra, sau đó thẹn thùng giúp hắn cởi quần.
Con
ngươi Tiêu Kinh Sơn bắt đầu trở nên sâu hơn, hô hấp càng bất ổn, trên cổ thậm
chí bắt đầu đỏ lên, nhưng hắn vẫn khắc chế, nhìn chằm chằm tiểu nương tử của
mình, xem nàng làm như thế nào "chữa bệnh" cho mình.
Lúc Mai
Tử giúp hắn cởi dây lưng ra đã cảm thấy phía dưới giống như có cái gì ngăn cản.
Thật may là quần rộng nên dễ dàng cởi. Nhưng đến khi cởi quần ra, tiểu Kinh Sơn
phía dưới giương cao to lớn cứ như vậy nảy lên xuất hiện trước mặt nàng.
Nàng
"A" một tiếng la lên, lập tức ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Kinh
Sơn. Lại phát hiện con ngươi đen láy của Tiêu Kinh Sơn đang khẩn cầu nhìn mình.
Nàng chợt nhớ đến hôm đó mình sờ qua túp lều, lại nghĩ tới mỗi buổi tối thỉnh
thoảng vùi dập mình mệt nhọc, lập tức tỉnh ngộ, má nhất thời đỏ như ánh hoàng
hôn, mắc cỡ buông tay đem quần để xuống, lập tức lùi lại.
Nàng
không phải là không biết, chỉ là quên mất, lúc mới bỗng nhiên nhớ lại nam nhân
và nữ nhân khác nhau. Tiêu Kinh Sơn cùng nàng thân mật cũng là hắn chủ động,
mình thế nào có thể tùy tiện động bậy!
Tiêu
Kinh Sơn lại không thẹn thùng không đỏ mặt, nhìn chằm chằm nàng e lệ né tránh
ánh mắt hắn, hỏi: "Thế nào?"