Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn
Chương 26 : Nhà muốn đãi khách
Ngày đăng: 15:54 30/04/20
Kể từ
khi Mai Tử biết trong núi sâu có thể tìm được thảo dược, nàng cứ quấn lấy Tiêu
Kinh Sơn để hắn dạy nàng các loại thảo dược làm thế nào đển nhận thức, làm thế
nào đế hái. Tiêu Kinh Sơn chỉ có thể tận tâm truyền thụ. Mai Tử rất tò mò cũng
rất ham học, có lúc nàng hỏi những vấn đề mà Tiêu Kinh Sơn không biết. Tiêu
Kinh Sơn không có cách nào, lúc đi xuống chân núi bán con mồi liền mua cho nàng
một quyển《Thảo dược quanh ta》. Sách này vừa có hình lại vừa có chữ, nói về các loại
thảo dược cùng với tập tính của chúng. Mai Tử nhìn hình còn được, nhưng mà đọc
chữ thì có nhiều khó khăn. Thỉnh thoảng cầm sách hỏi Tiêu Kinh Sơn chữ này là
chữ gì, nghĩa như thế nào. Tiêu Kinh Sơn cũng kiên nhẫn nhất nhất dạy nàng.
Sau này
lúc có thể đọc được rồi, khi không có việc gì làm Mai Tử liền cầm theo quyển
sách《 Thảo dược quanh ta 》kia chạy đến bìa rừng nghiên cứu. Lúc trở về luôn vui
vẻ nói chuyện với Tiêu Kinh Sơn. Cái này cái kia hằng ngày thấy rất quen, hôm
nay mới biết nó cũng là thảo dược có thể trị bệnh a! Tiêu Kinh Sơn thấy đôi mắt
mọng nước của nàng mở to vui vẻ, dáng vẻ thật là động lòng người, luôn không
nhịn được trêu chọc nàng một phen.
Mặc dù
Mai Tử hết lòng nghiên cứu thảo dược, nhưng cũng không quên những chuyện khác.
Trong sân mấy mầm dưa bở cây đào vân vân đều được chăm sóc cẩn thận. Ngày ngày
lớn lên, cây dưa bở kia cũng đã ra hoa màu vàng. Chờ thêm vài ngày là có thể
trở thành trái dưa đẹp đẽ rồi.
Hôm nay
ngoài việc nghiên cứu thảo dược Mai Tử còn hái thêm nhiều nấm mèo trong núi
mang về để bán. Thế là thỉnh thoảng nàng kéo Tiêu Kinh Sơn đi vào sâu trong
rừng hái nấm mèo đem về. Một ít đem đi chế biến thành món ăn bổ sung cho bữa
cơm. Còn lại Mai Tử đem phơi khô để cất, sau này hoặc là đem bán lấy tiền hoặc
là giữ lấy chính mình ăn, đều rất tốt.
Cái con
gà mái mẹ vẫn không chịu ăn uống. Mai Tử chỉ có thể cạy miệng của nó cứng rắn
nhét thức ăn vào. Tiêu Kinh Sơn không hiểu mấy về việc cho gà ấp trứng này nên
Mai Tử giải thích cho hắn nghe. Bình thường trứng ấp khoảng hai mươi mốt ngày
là nở. Hôm nay đã được hai mươi ngày, gà gần nở rồi.
Lúc Mai
Tử bận rộn việc này việc nọ, Tiêu Kinh Sơn cũng không nhàn rỗi gì. Hằng ngày
hắn ra ngoài săn bắn kiếm chút bạc. Mấy ngày nay không biết hắn tìm ở đâu ra
một khối đá to, lúc rãnh liền cầm búa đục đẽo. Mai Tử không hiểu, hỏi hắn muốn
làm gì. Ai dè Tiêu Kinh Sơn nói: "Trong thôn chỉ có ba cái cối xay. Đến
mùa thu hoạch cơ bản không đủ để dùng, làm lỡ rất nhiều việc. Ta muốn làm thêm
một cái để ở trong sân đánh lúa cho mọi người dùng, như vậy sang năm mọi người
Các
loại thức ăn như gà, nấm mèo, trứng gà, còn có rau dại mới hái đều đã được rửa
sạch cắt xong, chỉ việc nấu. Mai Tử mồi lửa lên bếp, trước tiên đem nấm mèo và
trứng gà rang qua, lại xào thịt cùng dưa leo cho thêm chút ớt cay, cuối cùng
đem bỏ vào nồi, bắt đầu làm làm gà hầm nấm.
Lúc nồi
bên này sôi ùng ục, Mai Tử liền bắt đầu xào rau. Hôm nay có rau cải non và nấm,
đều là những thứ thỉnh thoảng ăn. Rửa sạch chúng rồi dùng dầu vừng xào qua cùng
với nước cốt tỏi, đừng nói ăn, chỉ ngửi thôi cũng đã thấy mùi thơm ngát xộc vào
mũi.
Tất cả
làm xong xuôi, bên này Tiêu Kinh Sơn cũng đã sớm rửa xong chén dĩa. Mai Tử liền
bận rộn dọn thức ăn lên, còn Tiêu Kinh Sơn liền chạy đi kêu bọn Trần Hồng Vũ.
Hôm nay
chuyện Tiêu Kinh Sơn mời dùng cơm đã sớm được thông báo từ trước. Lúc Tiêu Kinh
Sơn vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Trần Hồng Vũ cùng một hán tử hơn bốn mươi
tuổi cùng nhau đi lại đây. Bọn họ xa xa thấy Tiêu Kinh Sơn liền vội vàng chào
hỏi.
Trần
Hồng Vũ định giới thiệu thì hán tử kia chất phát cười nói: "Không cần đệ
giới thiệu, lúc đó Kinh Sơn rời khỏi thôn chúng ta, đệ vẫn là đứa trẻ cởi truồng,
ta lại đã lấy vợ sinh con rồi, vẫn nhớ rõ."
Tiêu
Kinh Sơn lục lọi trí nhớ trong đầu, lúc này mới nhớ ra, vội thi lễ cười nói:
"Chẳng lẽ là Trần gia Tảng đại ca?"
Người
này chính xác gọi là Trần Tảng. Vì sao đến giờ hắn vẫn còn nhớ? Dù sao năm ấy
lúc Tiêu Kinh Sơn rời khỏi hắn đã có con rồi. Lúc cha Tiêu Kinh Sơn còn sống,
hắn đã muốn đem con gửi qua đó học chữ, vì vậy đối với Tiêu Kinh Sơn là ấn
tượng khó phai.
Hai
người lập tức xúc động, Tiêu Kinh Sơn dẫn hai người vào sân. Trong sân nhỏ, dưới
tàn cây đã sớm đặt một cái bàn gỗ nhỏ cùng ghế đá. Ghế đá rất mới, là Tiêu Kinh
Sơn lúc rãnh rỗi làm ra. Ba nam nhân nhún nhường một hồi, lúc này mới chuẩn bị
tư thế ngồi xuống. Mai Tử qua chào hỏi bọn họ một tiếng, vội vã rót trà mời,
nhanh chóng bưng thức ăn đã được chuẩn bị tốt lên khay mang ra.