Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 27 : Chỉ muốn cứ như vậy cùng nàng sống qua ngày

Ngày đăng: 15:54 30/04/20


Kỳ thật

trong thôn lúc bình thường mọi người ăn cơm rất đơn giản. Trừ lúc nhà có hỉ sự

hoặc có tang mới phải làm theo quy củ. Nhà

người bình thường, thường ngày cũng chỉ có mấy món rau dưa đơn giản. Lúc mấy

nam nhân thích chí tụ chung một chỗ uống tí rượu, chỉ một hai đĩa rau dại cũng

được xem là tốt rồi, còn tai heo thịt cá những thứ kia thì thật là quá xa xỉ.

Hôm nay Mai Tử chiêu đãi như vậy, thực sự là cực kì thịnh soạn rồi. Trần Hồng

Vũ cùng Trần Tảng thấy một bàn cơm nước phong phú như vậy liền hướng Mai Tử

đang ngồi trong bếp vội vàng kêu mấy tiếng. Nói hôm nay thật làm phiền các

ngươi, quá quấy rầy rồi. Tiêu Kinh Sơn đương nhiên khách khí, nói sau này đều

là người trong cùng một thôn phải quan tâm lẫn nhau, lần đầu tiên cùng gặp nhau

tại đây uống rượu, sợ tiếp đãi hai vị không chu đáo, mới chuẩn bị nhiều món ăn

như vậy.



Trần

Tảng kỳ thật là bị Trần Hồng Vũ kéo đến. Lúc đến tuy nhắc lại tình nghĩa năm

xưa, nhưng nương tử ở nhà trước khi ra cửa còn dặn dò mọi việc phải cẩn thận,

ai biết Tiêu Kinh Sơn này trước kia ở bên ngoài có phải là người tốt hay không,

nhất định không nên chọc vào. Nhưng hôm nay Trần Tảng thấy lời nói của Tiêu

Kinh Sơn đàng hoàng hợp lễ, quang minh chính trực liền cảm thấy mấy lời kia chỉ

là lời đồn mà thôi. Với lại nếu hắn thật sự là cướp đường thì đã thế nào? Mấy

năm trước đây bên ngoài hỗn loạn, anh hùng cùng đường chỉ có thể làm cướp cướp

của người giàu chia cho người nghèo. Thế là rất nhanh ném mấy tia phòng bị kia

đi, cùng Tiêu Kinh Sơn thân thiết xưng huynh gọi đệ.



Ba

người ăn uống một hồi, vừa mời rượu vừa nhớ lại chuyện cũ. Ở một nơi trong cái

thôn nhỏ tít trong núi sâu cùng nhau bàn nói một ít chuyện lớn bên ngoài. Trần

Tảng nước bọt phun tứ phía, nói dõng dạc, vừa mắng lúc trước vì sao không đi

làm quân sĩ thân chinh bách chiến, vừa được mọi người tán dương, bây giờ thiên

hạ Thái Bình thì thuế cũng không cần đóng, hơn nữa mưa thuận gió hòa, ngày ngày

sống thật tốt.



Tiêu

Kinh Sơn nghe hắn nói chuyện chỉ ở bên cạnh cười nhạt, thỉnh thoảng góp vào một

hai câu mà thôi. Trần Hồng Vũ nghe Trần Tảng đại ca bắt đầu nghị luận đại sự

bên ngoài liền xoay đầu hỏi Tiêu Kinh Sơn: "Kinh Sơn đại ca, huynh ở bên

ngoài nhiều năm như vậy, có chuyện gì hay có thể kể cho anh em ta cùng nghe

không?"



Tiêu

Kinh Sơn cười một tiếng, lắc đầu nói: "Mấy năm nay tuy rằng ta ở bên

ngoài, nhưng mà chỉ làm một số chuyện vô bổ mà thôi, đâu có thể nghe được

chuyện gì. Ngược lại nghe Tảng đại ca lý luận một phen, cảm xúc rất

nhiều."



Trần

Tảng nở nụ cười chất phác, lắc đầu xua tay: "Ai u, đừng nói như thế, ta

thì hiểu cái rắm gì. Hôm nay uống chút rượu vào không kiềm chế được muốn nói

chuyện một chút mà thôi. Kinh Sơn huynh đệ ở bên ngoài gặp qua tiếp xúc với

nhiều loại người, tầm mắt trải rộng, ngược lại hôm nay nói cho anh em chúng ta
con của nàng ăn. Nàng bắt đầu suy nghĩ xem lúc đàn gà lớn lên một tháng có thể

thu được bao nhiêu trứng, có thể bán được bao nhiêu bạc, còn nghĩ đến khi trong

nhà dự trữ được nhiều nhiều dược vật các loại, liền đem đến chân núi bán, thỉnh

thoảng còn muốn nghiên cứu cách dùng thảo dược chữa bệnh.



Tiêu

Kinh Sơn thấy vậy, không nhịn được thở dài, tiểu nương tử của mình rất bận rộn

a, thật là một phút rãnh rỗi cũng không có. Nhưng là phu quân, nếu nương tử

bận, hắn không thể quấy nhiễu. Thế là hằng ngày ngoài săn bắn mang theo dụng cụ

đi săn, trên lưng còn hay mang theo giỏ trúc, gặp phải thảo dược vân vân có thể

bán được bạc, liền vội vã hái xuống bỏ vào giỏ trúc, tất cả đều cho vợ con

nương tử của hắn.



Ngày

ngày như thế qua đi, chớp mắt đã qua hơn nửa tháng, trong lúc này Mai Tử nương

vẫn bận rộn chuyện Chu Đào. Bận rộn như vậy đến bây giờ chuẩn bị cũng đã gần

hoàn tất. Việc này, Mai Tử thỉnh thoảng cũng đến nhà mẹ xem một chút, nhưng Mai

Tử nương luôn không để Mai Tử trợ giúp, nói bọn họ cứ lo chuyện của nhà mình là

được, một mình bà lo chuyện này được. Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn muốn mua thêm

cho Chu Đào một ít thứ gì đó. Ngoài việc gửi cho Chu Đào vài lượng bạc, còn đem

tấm da hổ Tiêu Kinh Sơn cất trong rương đem ra cho bà xem có giúp ích được

chuyện gì không. Tuy nói bọn họ là người trong núi, đã đi săn thì cũng sẽ có

chút ít da lông cất giữ, nhưng mà da hổ vẫn là vật rất khó tìm a!



Hôm nay

Mai Tử nghĩ đến ngày mai Chu Đào đã phải gã đi rồi, dù thế nào mình cũng phải

qua xem một chút. Trong nhà Chu Đào làm tân nương không nên động vào nhiều

việc, A Thu cũng không giúp được gì, mẹ một người tất nhiên sẽ phải làm nhiều

việc. Thế là nàng liền dặn dò Tiêu

Kinh Sơn mọi chuyện, nàng không yên tâm nhất dĩ nhiên là đám gà con líu ríu

kia. Sợ một đại nam nhân như Tiêu Kinh Sơn không biết chăm sóc thế nào, thế là

cẩn thận căn dặn ngày cho ăn bao nhiêu lần

uống bao nhiêu nước, rất rõ ràng. Tiêu Kinh Sơn đương nhiên tất cả đều đồng ý.



Lúc Mai

Tử ra khỏi cửa lại dặn dò nói: "Ngày mai Chu Đào xuất giá, trong nhà không

có nam nhân, chàng ăn sáng xong qua sớm một chút a."



Tiêu

Kinh Sơn gật đầu: "Điều đó là đương nhiên, nàng yên tâm."



Mai Tử

suy nghĩ một chút không còn việc khác muốn dặn dò, cuối cùng con ngươi mọng

nước mỉm cười nhìn kỹ hắn nói: "Vậy ta đi đây, tối nay có thể không trở

về, chàng ngủ một mình, ăn uống nghỉ ngơi cho tốt." Vừa nói vừa xoay người

nhanh chóng bước đi.



Tiêu

Kinh Sơn nhìn bóng lưng nhỏ nhắn uyển chuyển của nương tử nhà mình đi xa, trong

lòng thở dài một hơi, tối nay phải ngủ một mình a.