Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn
Chương 3 : Điểm tâm
Ngày đăng: 15:54 30/04/20
Bình thường Mai Tử không phải là sâu lười thích ngủ
nướng, đừng nói đến nơi thôn xanh nước biếc này, tờ mờ sáng gà đã thi nhau gáy
âm vang, đánh thức mọi người dậy dọn dẹp phòng chuẩn bị cơm sáng.
Nhưng ngày hôm nay, lúc Mai Tử mở mắt ra thì trời cũng
đã sáng rõ. Nàng lập tức xoay người ngồi dậy, nhìn căn phòng xa
lạ bài trí cực kỳ đơn sơ sạch sẽ chỉnh tề mới ý thức được rằng mình thật
sự đã lập gia đình, là gả cho Tiêu Kinh Sơn, người có vết
sẹo lớn trước ngực kia.
Nhưng mà Tiêu Kinh Sơn đâu? Mai Tử sờ sờ bên cạnh đã
lạnh từ lâu, đứng dậy nhanh chóng mặc quần áo. Tóc còn chưa kịp chải
có chút tán loạn, Mai Tử vội vàng chỉnh sửa qua loa, cắn cắn môi lấy dũng
khí đẩy cửa đi ra.
Nàng chợt phát hiện cái gì ở đây cũng lạ, vẫn nên tìm
xem Tiêu Kinh Sơn ở nơi nào đã.
Trước nhà có một khoảng sân nhỏ, bốn phía được bao
quanh bằng dây thừng làm từ sợi gai quấn lấy mấy cộc gỗ. Trong sân
vắng vẻ, không có gà vịt, chỉ có một túp lều thấp bé kế bên vách nhà, kế tiếp
là bếp lửa, có lẽ là phòng bếp. Giờ phút này, phòng bếp kia có chút
khói trắng bay lên, còn có tiếng củi cháy tách tách.
Mà chủ nhân nhà này, cũng chính là người
làm cho nàng bất an nhất, lúc này đang cầm búa ở trước bếp
ra sức bổ củi.
Tiêu Kinh Sơn không mặc áo để lộ vùng lưng ngăm đen
vững chãi, cách tay của hắn rắn chắc, dương cương hữu lực, lúc này cơ bắp
trên vai theo từng động tác của Tiêu Kinh Sơn mà cuồn cuộn lên
xuống. Rõ ràng sáng sớm mặt trời trong thôn cũng không quá nắng gắt, nhưng
nàng lại cảm thấy có chút choáng váng, vội vàng xoay đi, nhẹ nhàng
khụ một cái.
Tiêu Kinh Sơn ngừng lại, quay đầu
nhìn Mai Tử, tay cầm cái khăn lau lau mồ
hôi trên trán nói: "Cơm đã xong rồi, có thể ăn ngay, nàng
đợi ta một chút".
Mai Tử đỏ mặt, không chỉ vì nhìn thấy vết sẹo hung dữ
trên ngực Tiêu Kinh Sơn mà còn vì lời hắn nói. Chính mình về làm nương tử nhà
người ta, kết quả mới ngày đầu lại để cho người ta làm cơm, còn mình
lại tham ngủ, lời này truyền ra ngoài thì nàng chẳng còn
mặt mũi nào mà gặp người khác.
Nàng vội vàng gật đầu, lắp bắp nói: "Chàng vất vả
Ăn hết bánh hỉ cùng cháo, nhưng khối thịt
này tuy rằng không lớn nhưng Mai Tử vẫn như cũ ăn không hết, nàng ăn
được một nửa liền thấy ngấy. Nhìn khối thịt mình cắn dở, phía trên còn có dấu
răng, làm sao nàng nói với Tiêu Kinh Sơn nàng không thể ăn được nữa? Đây là
chuyện xấu hổ đến cỡ nào!
Mai Tử hối hận, ngay từ đầu nàng không nên chạm vào
khối thịt này, nàng nên trực tiếp nói với Tiêu Kinh Sơn là nàng không thích ăn
thịt. Đương nhiên nàng cũng có chút oán giận, vì sao khối thịt nào cũng to vậy?
Tiêu Kinh Sơn ăn cũng nhanh, hắn miệng to ăn
thịt, miệng to ăn cháo nhưng không có chút cảm giác thô lỗ nào, ngược lại đem
tới cho người khác một luồng hào sảng hương vị. Khi hắn ăn
cháo, thấy Mai Tử dừng lại, có chút khó hiểu: "Làm sao vậy? Ăn
không được?"
Mai Tử cảm thấy khó mở miệng, nhưng vẫn cố lấy dũng
khí nói: "Ta ăn không vô nữa". Thanh âm của nàng như muỗi kêu, nhưng
Tiêu Kim Sơn lại nghe rõ.
Nghe vậy, lông mày của hắn nhíu lại, nhìn khối thịt
còn hơn một nửa, lại nhìn dáng người nhỏ nhắn của Mai Tử nói: "Nàng ăn ít
quá".
Mai Tử cúi đầu,mặt nóng lên, nhưng vẫn kiên trì nói:
"Thật sự ăn không nổi nữa"
Mai Tử lo lắng Tiêu Kinh Sơn sẽ ép mình ăn tiếp, bởi
vì thoạt nhìn bộ dạng hắn rất bất mãn. Nàng bắt đầu tưởng tượng nếu như mình
bị nam nhân cường tráng này ép ăn khối thịt kia sẽ có cảm
giác gì. Suy nghĩ này làm nàng nhất thời run run, đáng sợ. Nàng thậm
chí còn tưởng tượng ra hắn có thể sẽ tức giận, sẽ giống mẹ lấy gậy
đánh nàng? Nàng nhớ tói lúc chẻ củi ở góc kia, Tiêu Kinh Sơn sử dụng lực
đạo là mười phần, nàng thật sự không dám nghĩ nữa.
Nàng không ngờ, Tiêu Kinh Sơn không
nói hai lời, dứt khoát gắp khối thịt còn mang dấu
răng trong bát nàng, chính mình ăn.
Mai Tử lập tức đỏ mặt, đó chính là đồ nàng ăn thừa!!!
Thế nhưng bộ dáng Tiêu Kinh Sơn lại không ngại ngùng
chút nào, hắn xuống bếp lấy thêm một chén cháo hỉ nữa, đem cháo, thịt toàn bộ
đều ăn hết.