Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn
Chương 34 : Hai người cùng ăn bánh hoa quế
Ngày đăng: 15:54 30/04/20
Mỗi
người phải nộp thuế 300 văn tiền, đối với nhà Mai Tử mà nói cũng không tính là
gì chuyện lớn, nhưng đối với những nhà trong thôn khó khăn lắm mới có thể ăn no
cái bụng mà nói, đấy thật sự là một chuyện lớn. Kiếm không ra tiền, cũng chỉ có
thể đau khổ sắc mặt nhăn nhó đi xuống kho lúa kéo ra một túi lương thực, lại đi
mượn lừa xuống chợ bán.
Bởi vì
sự kiện này, một số người trong thôn bắt đầu lưu ý đến cách làm của nhà Mai Tử,
thế là liền chạy lại đây học hỏi. Nữ chạy lại đây hỏi làm sao để hái thảo dược,
làm thế nào để bán, nam cũng tụ thành nhóm muốn đi vào trong núi thắm săn bắn
đổi chút bạc.
Chỉ là
thói đời gian nan, người cả thôn một lượt xông vào núi, thảo dược trên núi đâu
có nhiều để hái, quán cơm nhỏ dưới chân núi cũng không mua được nhiều thịt một
lúc như vậy a! Thế là những thứ như nấm mèo thảo dược chỉ có thể nhét vào trong
hầm, thịt rừng cuối cùng cũng chỉ có thể tự mình ăn thôi, ngược lại làm bọn nhỏ
trong thôn vui mừng hớn hở.
Ngày
này, Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn đi xuống chân núi, chỉ thấy cả chợ trở nên tiêu
điều. Tuy vẫn còn tiếng kêu gọi mua bán, nhưng người chịu bỏ tiền ra mua thứ
này thứ nọ xác thực là ít đi rất nhiều, phần lớn đều xem một chút, hỏi giá tiền
liền lắc đầu mà đi.
Tiêu
Kinh Sơn mang thịt heo rừng đưa đến quán cơm, tiểu nhị khó xử nói, gần đây buôn
bán không tốt, không mua được nhiều thịt như thế, lại nói hôm qua mới mua được
một ít thịt rừng, giá tiền so nhà huynh rẻ hơn rất nhiều.
Thịt
heo rừng bán không được, không có cách nào, cũng không thể mang về, thế là hai
người ở bên đường bắt đầu rao bán, lại giảm giá bán rẻ hơn rất nhiều. Một ngày
làm lụng, giá tiền cứ giảm lại giảm, cuối cùng cũng bán được hơn phân nửa.
Thu
hoạch lần này dĩ nhiên là không tốt, Mai Tử đem tiền bán được cẩn thận bỏ vào
túi tiền nhỏ, đưa cho Tiêu Kinh Sơn: "Chàng xem, chỉ có từng này
thôi."
Tiêu
Kinh Sơn cầm lấy xốc xốc lên, cười nói: "Còn may, có còn hơn không."
Mai Tử
gật gật đầu: "Ừ, so với những nhà khác, chúng ta còn xem là tốt."
Nàng
suy nghĩ một chút, lại an ủi Tiêu Kinh Sơn nói: "Cũng không cần lo lắng,
dù sao cũng có chút tích góp. Chỉ là ngày hôm nay trời bắt đầu lạnh, sau này
lại loạn như thế, có cần trữ chút lương thực qua mùa đông không?."
Mai Tử
làm nửa ngày, tay có chút mỏi. Tiêu Kinh Sơn kéo nàng lại, giúp nàng xoa nắn,
nhẹ giọng nói: "Mùa đông còn chưa đến, không vội, từ từ làm cũng
được."
Mai Tử
dựa hắn vào ngực hắn, đem hai tay tất cả đều đưa cho hắn vân vê: "Tay này
cũng muốn."
Tiêu
Kinh Sơn tự nhiên đem hai tay nàng đặt ở trong lòng bàn tay, cẩn thận xoa bóp,
lúc này mới nói: "Còn chỗ nào muốn xoa nữa không?"
Mai Tử
tựa vào trước ngực hắn mở trừng hai mắt, khéo léo nói: "Không có."
Tiêu
Kinh Sơn ôm nàng, bàn tay đưa lên hai trái đào nhỏ phía trước: "Sao lại
không có, ở đây cũng muốn xoa."
Mai Tử
bị bàn tay hắn đụng phải, cả người có chút xụi lơ, nhưng quay đầu nhìn qua
khung của sổ chưa đóng, nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Đang ban ngày, người
ngoài sẽ thấy."
Tiêu
Kinh Sơn lại không quan tâm: "Có gì phải sợ đâu, với lại hôm nay trời đang
mưa, bên ngoài không ai đi lại."
Lời này
vừa nói, cả người Mai Tử liền bị hắn ôm vào trong lòng, bàn tay to của hắn duỗi
vào, bắt được hai con thỏ nhỏ nhẹ nhàng động nhảy, vuốt ve vuốt ve. Bên trong
người nàng ấm áp nõn nà, bàn tay to của hắn bởi vì mới lại gần cửa sổ nên có
chút ướt, thế là Mai Tử càng cảm nhận rõ ràng hơn bàn tay của hắn. Tiêu Kinh
Sơn thỉnh thoảng còn cố ý kéo lấy con đồi mồi nhỏ phía trên tiểu đào, chọc cho
Mai Tử hít vào một hơi. Nàng cứ như thế tựa vào trong lòng hắn, bị hắn như trêu
chọc, cả người Mai Tử từ từ mềm nhũn, vô ý thức ở trên ngực hắn cọ cọ giống như
con mèo nhỏ.
Động
tác của Tiêu Kinh Sơn lại không tiến thêm một bước nữa, chỉ bắt lấy hai con thỏ
nhỏ vuốt ve mà thôi. Mai Tử bị hắn làm cho tiến thoái lưỡng nan, đánh hắn vài
cái, oán giận nói: "Chàng lại muốn làm cái gì!"
Tay
Tiêu Kinh Sơn lúc này mới lục lọi muốn đi xuống miền dưới, Mai Tử cảm thấy phía
dưới hắn phát cứng rắn, biết là hắn muốn, liền duỗi eo phối hợp, để hắn dễ dàng
mò xuống. Ai dè đang lúc này, bỗng nghe thấy một tiếng kêu yếu ớt ở bên ngoài:
"Mai Tử ở nhà không?"