Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 35 : Lần đầu tiên nửa đêm kinh hồn

Ngày đăng: 15:54 30/04/20


Mai Tử

lập tức luống cuống, vội vã kéo quần áo, vừa vội vàng xuống giường vừa sửa sang

lại đầu tóc hỗn lọan, mang giầy đi ra ngoài. Vừa đi ra ngoài liền nghe Tiêu

Kinh Sơn nói: "Là Hồng Tảo trong thôn."



Mai Tử

đến cửa nhìn, quả thật là Hồng Tảo trước kia ở bên sông châm chọc nàng. Hôm

nay, Hồng Tảo mặc bên trong là một bộ quần áo tồi tàn, bên ngoài khoác áo mưa

đã ướt một nửa, đứng ở trước của sợ hãi nhìn vào bên trong.



Mai Tử

vội vàng kêu: "Trời mưa như thế, đứng ở cửa làm gì, nhanh nhanh vào nhà

a."



Má Hồng

Tảo có chút hiện hồng, chần chờ nói: "Không cần vào đâu, nhà ta còn có

chuyện bận, hôm nay ta đến đây là có chuyện muốn nhờ ngươi."



Mai Tử

không hiểu: "Có chuyện gì sao? Ngươi cứ nói."



Hồng

Tảo đảo mắt nhìn về phía lều cỏ có con lừa đang phun phun khí ra lỗ mũi bên

cạnh nhà Mai Tử, nói: "Gần đây trong nhà bận bịu chuyện gieo mầm, nhưng

nhà ta lại không có gia súc để dùng, muốn mượn của nhà ngươi a."



Mai Tử

nghe vậy, cười nói: "Ta còn tưởng chuyện gì, thì ra là chuyện này. Ngươi

cũng đúng lúc, buổi sáng nhà A Kim mới đem lừa qua đây, bọn họ mới dùng xong,

bây giờ còn chưa có dùng, ngươi cứ lấy đi."



Hồng

Tảo là bị cha chồng của nàng nói lại đây mượn lừa, vốn nàng cho rằng Mai Tử sẽ

gây khó khăn, bây giờ thấy nàng dễ chịu như vậy, liền rất là cảm kích:

"Mai Tử, thật là rất cảm ơn ngươi, mấy hôm nay trong nhà khó khăn quá, chỉ

có thể dựa vào chút chuyện này, không làm nhanh, sang năm sợ sẽ chết đói

mất."



Mai Tử

thấy nàng như vậy, biết nàng lo lắng, vội vàng chạy đến chuồng lừa, mở dây

cương cho nàng, vỗ vỗ tai lừa, đem lừa giao cho nàng, lại còn dặn dò thêm gần

tối phải cho lừa ăn bao nhiêu cỏ uống bao nhiêu nước. Hồng Tảo đương nhiên lặp

đi lặp lại gật đầu đồng ý, lúc dắt lừa rời khỏi trong miệng còn lẩm bẩm nói cám

ơn.



Nàng

vào nhà, chỉ thấy Tiêu Kinh Sơn tựa vào song cửa sổ, trên miệng hàm chứa ý cười

nhìn nàng. Mai Tử đỏ mặt liếc hắn: "Nhà người khác bận bịu làm việc, còn

chàng kìa, còn tựa vào giường mà nằm đấy."



Tiêu
xong liền vung tay, ra lệnh: "Thả bọn họ, đi!"



Mọi

người trong thôn thấy vậy, trên mặt lộ ra kinh hỉ, trong lòng Mai Tử cũng thở

ra, nghĩ là cuối cùng không xảy ra chuyện lớn gì.



Ai dè

thân hình Tiêu Kinh Sơn lại chuyển động, chớp mắt liền đứng ngăn trước ngựa tên

thủ lĩnh, trầm giọng nói: "Khoan đã!"



Mai Tử

thấy vậy, trong lòng nhất thời lại nặng trĩu, nếu bọn họ đã muốn đi thì cứ để

cho bọn họ đi, vì sao Tiêu Kinh Sơn còn ngăn họ lại?



Thủ

lĩnh bọn cướp hiển nhiên cũng có nghi vấn như vậy, vội vàng chắp tay hỏi:

"Vị đại ca này, xin hỏi còn chuyện gì?" Hắn xưng hô với Tiêu Kinh Sơn

từ "Ngươi" đến "Huynh đệ", từ "Huynh đệ" đến

"Đại ca".



Tiêu

Kinh Sơn lại nghiêm giọng chất vấn: "Các ngươi rời khỏi thôn này tính đi

đâu? Tiếp tục đi quấy nhiễu những thôn khác sao?"



Thủ

lĩnh bọn cướp hiển nhiên không ngờ Tiêu Kinh Sơn sẽ hỏi vậy, lập tức có chút

không nhịn được. Mặc dù Tiêu Kinh Sơn nhìn không giống người thường, nhưng bọn

họ cũng không phải ngồi không, trước vì thấy hắn không tầm thường, nên mới không

muốn trêu chọc quấy rầy tính bỏ qua thôn này. Bây giờ người này lại còn muốn

quản chuyện sau này của bọn họ, có phải là hắn không có não.



Thủ

lĩnh bọn cướp hừ hừ cười lạnh nói: "Vị đại ca này, mọi chuyện không nên

quá tuyệt tình, ta không đi tới thôn khác tìm ăn, vậy ta phải làm sao, thủ hạ

của ta, mười mấy huynh đệ đây phải làm thế nào?"



Ánh mắt

Tiêu Kinh Sơn lạnh nhạt liếc qua những người này: "Các ngươi ăn cái gì ta

không quản được, nhưng ta tuyệt đối không cho phép các ngươi tiếp tục đi quấy nhiễu

dân chúng."



Lời này

vừa nói ra, bọn cướp liền nhìn nhau mấy cái, sắc mặt không được tốt, liền bắt

đầu kêu la: "Mặc kệ hắn là người nào, làm việc cũng không thể quá tuyệt

tình!"



Thủ

lĩnh bọn cướp vẫy tay một cái, ngăn cản thủ hạ oán trách, cười lạnh nói:

"Đại ca, cái gì cũng không nói liền muốn chặt đứt đường sống của chúng ta,

nhưng mà, ngươi có bản lĩnh gì có thể làm vậy."