Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn
Chương 36 : Mũi tên của tiêu kinh sơn
Ngày đăng: 15:54 30/04/20
Lời này
vừa nói, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Tiêu Kinh Sơn. Bọn họ sợ cướp
đường, hi vọng bọn cướp đi chỗ khác, nhưng điều Tiêu Kinh Sơn vừa nói, bọn họ
cũng biết là không nên để bọn cướp đi hại những thôn khác. Nhưng mà bây giờ bọn
cướp muốn Tiêu Kinh Sơn thể hiện bản lĩnh, Tiêu Kinh Sơn bản lĩnh gì?
Mai Tử
nắm chặt búa trong tay, lại sờ sờ đao nhọn trên eo, nghĩ không biết phải làm
sao để đưa cho Tiêu Kinh Sơn.
Ai dè
nàng còn không kịp đi ra ngoài, liền thấy thân hình Tiêu Kinh Sơn động một cái,
bay lên lại giống như nhảy, nhảy lên lưng ngựa của một tên cướp. Tên cướp kia
trợn mắt hốc mồm còn không kịp phản ứng, Tiêu Kinh Sơn lại lật người một cái,
cây đuốc lay động, ánh lửa chợt sáng chợt tối, người đã yên ổn lần nữa đứng
trước ngựa của bọn cướp.
Thủ
lĩnh bọn cướp kinh hãi nhìn Tiêu Kinh Sơn, chỉ thấy trong tay hắn cầm một cây
cung, tay còn lại cầm một mũi tên.
Trong
lòng Mai Tử mừng rỡ, nàng biết Tiêu Kinh Sơn bắn cung rất chuẩn xác, bây giờ
hắn lại đột ngột nhảy lên cướp lấy cây cung, đương nhiên có thể đẩy lùi bọn
cướp này rồi. Nhưng lập tức Mai Tử lại bắt đầu lo lắng, sao hắn chỉ cầm một mũi
tên a, bọn cướp nhiều người như thế, làm sao chống chọi nổi đây.
Tiêu
Kinh Sơn giơ tay lên, kéo cung, lên mũi tên, liếc thủ lĩnh bọn cướp một cái
nói: "Bắn tên, các ngươi lúc ở trong quân trại chắc cũng đã luyện qua loại
công phu này."
Khuôn
mặt của thủ lĩnh bọn cướp cứng ngắc, gật đầu nói: "Được, liền so cái
này." Vừa nói hắn vừa lấy cây cung trên lưng xuống, lên mũi tên rồi nói:
"Ngươi muốn so thế nào?"
Tên
trong tay Tiêu Kinh Sơn đã yên ổn nằm trên cung, hắn cúi đầu, áp sát lên cung.
Cung trong tay thong thả di chuyển, cuối cùng nhắm vào một tên cướp đứng ở bên.
Lúc bị
hắn hướng mũi tên lên, lúc đầu tên cướp kia còn không có cảm giác gì, sau này
chỉ cảm thấy mũi tên tỏa ra hàn khí dày đặc, mà ánh mắt cứng rắn của nam nhân
cũng ngắm chuẩn như mũi tên.
Tên
cướp kia có thể nói là "Thanh tú" chỉ cảm
thấy trong lòng "Lộp bộp" nổi lên hàn khí, không nhịn được kinh hoảng
sợ hô to: "Đừng bắn ta!". Hô xong lời này, dường như hắn có chút xấu
hổ, nhưng vẫn cầu cứu nhìn về phía thủ lĩnh của mình.
Ánh mắt
hẹp dài của tên thủ lĩnh bọn cướp bắn về phía Tiêu Kinh Sơn, quát lớn:
"Ngươi định làm gì?"
Tay
Tiêu Kinh Sơn vẫn vững vàng cầm cung tên, nghe lời này, hắn nhàn nhạt nói:
"Bắn tên."
Vừa nói
lời này, hắn vừa nới lỏng tay.
Mọi
người nhớ tới chuyện lúc trước, đều cảm thấy chính mình buồn cười, nhưng mà
cũng có cách giải thích:
"Lúc đó hắn mới trở về, cả người đầy sát khí, hơn nữa còn có vết sẹo kia,
đó không phải là tên cướp sống sờ sờ đó sao! Nhưng mà từ khi hắn có vợ, cả
người ngược lại càng lúc càng thân thiện, nhìn không giống với lúc trước, này
đều là nhờ Mai Tử của chúng ta dạy chồng có cách !"
Mọi
người một phen nói đùa, lại khen ngợi tiểu Mai Tử một trận, trời còn chưa sáng,
cả thôn ngược lại bắt đầu náo nhiệt. Đang nói, Mai Tử nương dẫn A Thu cẩn thận
từng li từng tí lại đây, thấy Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn không có chuyện gì, lúc
này mới yên tâm. Bà lại nghe nói chuyện Tiêu Kinh Sơn đuổi bọn cướp, ngược lại
càng thêm sợ hãi, nói thẳng sau này nhất định phải cẩn thận, đừng để xảy xa bất
cứ chuyện gì, một mình Mai Tử làm sao sống yên ổn.
Người
toàn thôn đều ra đây, mọi người cùng nhau cảm ơn Tiêu Kinh Sơn, sau đó mới ngáp
ngủ giải tán ra về, về đến nhà liền lên giường đi ngủ.
Tiêu
Kinh Sơn cầm tay Mai Tử về đến nhà, lần nữa chui vào trong chăn bắt đầu ngủ.
Mai Tử lại chẳng cảm thấy buồn ngủ, tay nhỏ bé sờ sờ vết sẹo trên ngực của Tiêu
Kinh Sơn, nhẹ nhàng hỏi: "Trước đây chàng cũng làm ở trong quân đội
sao?"
Tiêu
Kinh Sơn cầm tay nhỏ bé của nàng, không để nàng sờ loạn trêu chọc mình, trầm
thấp nói: "Đúng vậy."
Mai Tử
đã sớm đoán được, hôm nay được hắn xác thực, trong lòng càng thêm thấp thỏm, lo
âu hỏi: "Vậy chàng có
thể lại đi ra ngoài không?"
Tiêu
Kinh Sơn lại không đáp, chỉ là kéo tay nàng đi xuống. Mai Tử cọ xát, dính lên
người hắn, cảm thụ hắn cứng ngắc rung động, mềm giọng làm nũng nói:
"Không cho chàng đi, chàng phải ở nhà, đâu cũng không được đi, có được
không?"
Tiêu
Kinh Sơn cười nhẹ ra tiếng: "Vậy ta ở nhà làm cái gì đây?"
Mai Tử
không đáp, chỉ ở trong lòng hắn vặn vẹo giống như rắn mềm mại, giống như muốn
dây dưa với hắn. Tiêu Kinh Sơn bị nàng quấn lấy, dần dần hô hấp có chút bắt đầu
dồn dập. Lật người một cái, đem con rắn nhỏ mềm mại này níu lấy, lợi kiếm nhập
động, tiếng nước bốn phía, một phen dây dưa động đãng cùng yêu cùng chết. Lúc
sau, Mai Tử bị lật cả người quay lại quỳ trên giường, hơn phân nửa động hẹp bị
buộc phơi bày ra, bị người phía sau bừa bãi hành hạ, chuyện này cũng liền thôi,
bàn tay thô tháo kia còn đưa đến phía trước bắt lấy con thỏ nhỏ vuốt ve. Mai Tử
chống đỡ không nổi, nằm trên mép giường mềm giọng cầu xin tha thứ. Thanh âm vỡ
vụn mềm nhũn, một tiếng kêu yêu kiều, làm lòng người càng thêm ngứa, hận không
được đem nàng vò nát nuốt vào bụng.
Tiêu
Kinh Sơn trèo non lội suối, cuối cùng mệt mỏi ngã xuống, mồ hôi đầm đìa. Hắn
nhỏ giọng thở dài: "Nàng bây giờ đâu còn là tiểu Mai Tử ngây thơ trong
trẻo như lúc trước. Bây giờ nàng chính là quả độc trên núi a."