Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn
Chương 37 : Cả đời cùng nhau
Ngày đăng: 15:54 30/04/20
Sau khi
bọn cướp kia đi, mọi người trong thôn không gặp lại bọn họ nữa, chỉ là thỉnh
thoảng có nghe tiếng nói của người săn bắn trong núi sâu, lúc đi vào núi thì
thấy tro củi đã sử dụng, chắc là của những người đó dùng qua. Nếu bọn cướp
không tìm mọi người quấy rầy nữa, mọi người cũng sẽ không đi gây sự, người ta ở
trong núi sâu săn bắn thì cứ để cho người ta săn bắn, một đám đào binh tìm được
miếng cơm để mà ăn cũng là vấn đề.
Người
trong núi thật ra rất lương thiện, bọn họ không tính toán chuyện bọn cướp cướp
bóc kia nữa, ngược lại lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, họ liền nhìn đến phía
cánh rừng trụi lủi, thở dài nói mùa đông này sắp đến, bọn cướp ở trong núi chắc
sẽ bị rét lạnh a, cũng không dễ dàng gì!
Tiêu
Kinh Sơn nghe mấy lời nói đó chỉ cười cười mà thôi, hắn biết bọn cướp kia chắc
là khổ cực gì cũng đã ăn qua, cái lạnh mùa đông căn bản không coi là gì.
Vậy là
ngay trong lúc nhàn rỗi tán gẫu, mùa đông đã đến.
Hình
như năm này thôn Bích Thủy không được yên bình cho lắn, đang ngày đông tuyết
tràn đầy trời đất, thôn Bích Thủy nghênh đón một vị khách.
Đó là
một hán tử thân hình khôi ngô râu quai nón xuề xòa, lúc vào thôn liền hỏi thăm
Tiêu Kinh Sơn ở đây sao. Người trong thôn biết Tiêu Kinh Sơn không phải người
thường, thấy người bề ngoài quái gở như thế tìm hắn, liền bắt đầu tra hỏi có
chuyện gì.
Đại hán
râu quai nón xuề xòa bị hỏi nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được nhà tranh nhỏ của
Tiêu Kinh Sơn. Hắn đứng ngoài hàng rào nhìn vào bên trong, chỉ thấy một hán tử,
mình mặc áo da sói, đang ngồi bên ghế ở trong góc phòng trước bếp lò mồi lửa.
Ngay
lúc này, một phụ nhân* diện mạo thanh tú mặc áo chấm hoa nhỏ đi ra nhà tranh,
trong tay cầm một khay thịt, vạch nắp nồi lên bỏ vào bên trong.
(*Đàn
bà con gái đã lấy chồng)
Thế là
hán tử râu quai nón "Khụ" một tiếng, lúc này mới nói: "Vị nương
tử này, xin hỏi đại ca Tiêu Kinh Sơn ở đây sao?"
Hắn nói
lớn, giọng nói ở trong sân nhỏ vọng trở lại, dường như làm chấn động mấy bông
tuyết trên cành liễu khô làm nó rơi xuống.
Hán tử
mặc áo da sói nghe lời này, quay đầu nhìn qua.
Hán tử
râu quai nón nhất thời trợn mắt hốc mồm, lầm bầm nói: "Đại ca. . . . . .
Là huynh?"
Hắn
ngàn lần cũng không ngờ được, mình phụng lệnh của hoàng thượng, ngàn dặm xa xôi
trèo non lội suối muốn tìm Đại tướng quân - lúc này lại ở bên bếp lò một ngôi
nhà nhỏ như thế nhóm lửa làm cơm.
Lúc Tiêu
Kinh Sơn nhìn thấy hắn, không có gì kinh ngạc, giống như đã sớm đoán được hắn
sẽ tới đây. Hắn liền nói với Mai Tử: "Nàng nhóm lửa trước đi, ta cùng vị
huynh đệ này nói chuyện một chút."
Mai Tử
gật gật đầu, sau đó nhận chùy sắt ngồi trước bếp nhóm lửa. Nhưng rốt cuộc nàng
vẫn không yên lòng, con ngươi mọng nước nhìn thẳng về phía hán tử râu quai nón
kia.
Tiêu
Kinh Sơn đến chỗ hắn tử râu quai nón gật gật đầu nói: "Vào nhà thôi."
Hán tử
râu quai nón vội vã gật đầu, cái gật đầu này làm mấy bông tuyết dính trên chòm
Mọi
người truyền cho nhau nghe, ai cũng vui mừng khôn xiết, tại cuộc sống trong
thôn nhỏ vui vẻ yên bình như vậy, có một nam tử đang cởi trần đốn củi.
Mai Tử
từ trong phòng lấy áo da dê ra cho hắn: "Chàng mặc vào đi, đừng cởi trần
như vậy, nếu bị lạnh thì phải làm sao bây giờ?"
Tiêu
Kinh Sơn ngẩng đầu cười, hàm răng trắng tinh chỉnh tề có thể so với tuyết đầu
xa: "Không sao, nàng thấy ta giống người dễ bị lạnh lắm sao?"
Mai Tử
nhìn, chỉ thấy trên ngực hắn đỗ mồ hôi hột, giọt mồ hôi thuận theo vết sẹo đi
xuống; Mai Tử lại tới gần xem, chỉ thấy hơi nóng bừng bừng tỏa ra trên búi tóc
của hắn.
Mai Tử
bật ra cười: "Chàng quả thực không sợ lạnh, đốn củi cho tốt, tối nay cho
chàng ăn ngon."
Tiêu
Kinh Sơn giơ tay chém xuống, bắp thịt trên bả vai nổi lên, sức lực của hắn kinh
người, một khối củi thật chắc liền bị chẻ thành hai nửa.
Hắn
nhìn khối củi bị chẻ làm hai, ngước mắt nhìn nương tử của mình cười: "Muốn
ăn cái gì cũng được sao?"
Mai Tử
thấy thần sắc trong con ngươi hắn, biết hắn không có ý tốt, thuận tay từ cửa sổ
nắm một nắm tuyết tùy tiện ném qua: "Chàng cái người xấu này, cho chàng ăn
gì thì chàng ăn cái đó a."
Sức lực
của Mai Tử đâu có bao nhiêu, nắm tuyết kia bay đầy trời, căn bản không trúng
người Tiêu Kinh Sơn, chỉ có một hai bông tuyết nhỏ bay tới cạnh người hắn.
Tiêu
Kinh Sơn giơ tay lên, từ không trung bắt lấy một ít tuyết nắm trong tay:
"Muốn cho ta ăn tuyết sao?"
Tuyết ở
trong lòng bàn tay ấm áp lập tức tan chảy, hóa thành nước.
Chẳng
qua chỉ là một giọt nước, nhưng hắn lại xem như ngón tay mềm của nàng.
Buổi
tối này, Tiêu Kinh Sơn vốn tính toán ở trên giường ôm nương tử mình nhiệt tình
một phen. Nhưng khi hắn mới chui vào chăn ôm lấy thân thể mềm mại, liền nghe
thấy tiếng vang ở bên ngoài.
Cái
tiếng "Grrrrrrú " cao vút này, trong đêm đông tại núi lớn trầm tĩnh
lại cực kỳ khiến lòng người sợ hãi.
Đó là
tiếng sói tru.
Không
phải một có một con sói đang hú, mà là một đám sói đang hú.
Đêm
đông, người trong núi không phải là chưa từng nghe qua sói tru, nhưng này là lần
đầu tiên, tiếng tru cao như thế, rõ ràng, dồn dập, rõ ràng...rõ ràng đang ở
ngay bên thôn. Cùng với này tiếng sói tru, còn có tiếng móng ngựa lờ mờ, tiếng
kêu khóc.
Mai Tử
ở trong lòng Tiêu Kinh Sơn nhất thời cứng đờ, run rẩy nói: "Sói, sói vào
thôn?"
Mai Tử
không nghe Tiêu Kinh Sơn trả lời, nàng chỉ nghe bên ngoài có người sợ sệt hô to
kêu: "Sói, sói đến!"