Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 38 : Bọn cướp đáng thương a

Ngày đăng: 15:54 30/04/20




tiếng ngựa hí vang, tiếng hí kia mang theo sợ sệt tột độ.



Chó

sủa, lừa ở trong chuồng luống cuống đá đông đá tây, gà cũng kêu loạn xạ.



Tiêu

Kinh Sơn nhổm người, xuyên qua khung cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Nằm ở trên

giường, Mai Tử áp chặt lấy hắn, cảm thấy cả người hắn căng cứng lại.



Tiêu

Kinh Sơn nhìn ra bên ngoài, cuối cùng cúi đầu xuống nhỏ giọng căn dặn: "Ở

trong phòng, lần này tuyệt đối không được đi ra ngoài!" Nói xong, hắn liền

lật người xuống giường, tùy tiện mặc quần áo, lại cầm cung tên treo trên tường

đi ra cửa, ra đển cửa còn dặn dò một câu: "Đóng chặt cửa lại!"



Mai Tử

run run rẩy rẩy từ trên giường lật người, úp sấp về phía cửa sổ nhìn ra phía

ngoài, chỉ thấy xa xa trong núi có mấy một đôi mắt màu lam, đốm nhỏ li ti trong

đêm tối của núi rừng lại sáng ngời khác thường.



Mai Tử

hít một hơi, đó là sói a!



Nàng

chưa từng thấy sói, nhưng đã nghe cha kể về nó. Vào buổi tối, mắt sói có màu

lam, cũng có khi màu lục .



Trong

thôn bây giờ đã loạn thành một đống, có người chạy ra, dường như còn dắt theo

chó, tiếng chó sủa điên cuồng hòa cùng với đám chó trong thôn kêu thất thanh.

Vậy mà tất cả đều không thể lấn át tiếng hô có sói đằng xa làm người ta kinh

tâm kia.



Sau đó,

trong âm thanh hỗn loạn bên ngoài, có một tiếng hô lớn tê tâm liệt phế kêu:

"Chạy qua bên kia, mau!"



Tim Mai

Tử giật thót một cái, giọng nói này đến từ ngoài thôn, ở trong núi. Tiếng nói

dồn dập, vô cùng sợ sệt, rốt cuộc là ai, là ai ở trong núi chọc tới bầy sói?



Tay của

nàng nắm chặt song cửa sổ, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ra ngoài. Bầu trời

đêm thăm thẳm lấp lánh ánh sao, phía dưới, ở trong khu rừng u ám thần bí cũng

có tinh quang màu lanh lòe lòe. Nàng nhất thời không phân biệt rõ đâu là mắt

sói, đâu là ánh sao.



Cả

người Mai Tử bắt đầu run nhẹ, lúc nhỏ nàng nghe mấy cụ già kể chuyện bầy sói

làm hại thôn. Chuyện đó cũng xảy vào mùa đông rét lạnh như vậy, sói không có

thức ăn mới từ trong núi sâu chạy ra làm hại thôn dân. Rốt cuộc bây giờ xảy ra

chuyện gì, sao bầy sói lại chạy tới đây?



Nàng

nhìn quanh phòng, cuống quít từ trong chăn bò ra, phủ cho mình thêm một cái áo

da, nhảy xuống giường, cầm ghế chặn chặt cửa lại. Sau đó lại lấy trong góc ra

một cái búa, nắm lấy, lần nữa bò lên trên giường, nằm sấp bên cửa sổ khẩn

trương nhìn ra bên ngoài. Nàng nghĩ, nếu sói xông đến đây, dù sao nàng cũng có

thể chống đỡ.



Lúc
"Đúng

vậy a, hôm nay trời mùa đông giá lạnh, ở trong núi cũng không phải cách."



Mọi

người nghị luận như thế một phen, cuối cùng đều đem ánh mắt nhìn về phía Tiêu

Kinh Sơn, chờ hắn quyết định.



Tiêu

Kinh Sơn liếc nhìn Phúc ca bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Phúc ca, phiền ngươi

nói với trưởng thôn một tiếng, để bọn họ ở lại trong thôn."



Lúc này

Mai Tử mới chú ý tới Phúc ca cũng đang đứng trong đám người, ngó một cái vừa

đúng lúc bắt gặp Phúc ca nhìn lại đây. Bốn mắt nhìn nhau, vội vàng né tránh,

chỉ có nửa năm ngắn ngủn, hai người dường như đã cách xa nhau cả bờ sông ngọn

núi, rất xa.



Phúc ca

"Khụ" một tiếng, tiến lên nói: "Cha ta từ tối hôm qua thân thể

không được tốt, có lẽ là do lo lắng quá nhiều, cho nên hôm nay mới không ra

đây. Ta lập tức trở về nói với hắn việc này."



Mọi

người nghe Phúc ca giải thích, trên mặt đều mang vẻ khinh thường, đặc biệt là

Diêm lão út còn nặng nề "Hừ" một tiếng. Chuyện bầy sói này, mọi người

nam nữ già trẻ đều ra trận, thế mà trưởng thôn lại bận rộn lo lắng chuyện gì,

không thèm quan tâm? Trước kia lúc thu thuế cũng không thấy thân thể hắn xương

cốt không tốt a!



Mọi

người nếu đã quyết định để bọn cướp này ở lại, trưởng thôn cũng không thấy có

vấn đề gì, thế là mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười bàn bạc nên để bọn cướp

ở đâu.



Tiêu

Kinh Sơn trầm tư, giọng nói ôn hòa: "Bên cạnh sân nhà ta còn có đất trống,

cứ làm cho bọn họ một cái nhà lá để tạm trú là được."



Mọi

người nghe thế đều không có ý kiến gì, không phải là dựng một cái nhà tranh

thôi sao, trong thôn có rất nhiều người, với lại, bọn cướp mặc dù bị thương

nhưng vẫn sinh hoạt bình thường. Dựng cái nhà tranh không nói chơi, thế là mọi

chuyện liền quyết định như thế.



Bọn

cướp dĩ nhiên là không có dị nghị, thật ra lúc bọn họ vào thôn đến giờ đều cúi

đầu giống như thiếu nợ người trong thôn rất nhiều bạc. Lúc này nghe nói có thể

ở lại trong thôn, trong lòng càng thêm âm thầm kinh hỉ, trên mặt hổ thẹn lại vô

cùng cảm kích.



Bọn họ

không phải là người hoang dã, không có chuyện gì thì ai lại nguyện ý ở trong

núi sâu a, chỗ nhiều người vẫn tốt hơn!



Tiêu

Kinh Sơn đã có tính toán của mình, bầy sói có lẽ sẽ lại đến, người trong thôn

không thể cứ mỗi lần bắt gặp đều phải dùng lửa để dọa lui bầy sói. Bọn cướp

dưỡng thương, ăn bữa cơm nóng hổi, ngay lập tức liền trở thành hán tử tinh thần

sáng suốt. Để bọn họ ở gần nhà mình, cũng chính là ở cửa thôn, đây là phòng

tuyến thứ nhất để bảo vệ người dân trong thôn.