Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn
Chương 39 : Mọi sự phải cẩn thận
Ngày đăng: 15:54 30/04/20
Mai Tử
thấy mọi người đi, nghĩ bọn cướp chắc cũng đã đói, liền vội vã vào bếp, nhóm
lửa nấu cháo rang cơm. Tiêu Kinh Sơn nhìn mười mấy tên cướp một chút, biết một
nồi cháo khẳng định không đủ ăn, liền tự mình vào làm cơm, nói Mai Tử qua nhà
mẹ mượn thêm nồi.
Mai Tử
cũng hiểu chuyện, tháo váy dài vội vã chạy đến nhà mẹ. Thủ lĩnh bọn cướp nhìn
tình hình này, đương nhiên không thể không biết xấu hổ để Tiêu Kinh Sơn nấu cơm
cho bầy huynh đệ này của mình, vội vã ném cho thiếu niên thanh tú bị thương nhẹ
nhất kia một ánh mắt: "Hồ Hữu, làm việc đi!"
Thiếu
niên gọi là Hồ Hữu vội vã chạy đến bếp dành việc nhóm lửa. Tiêu Kinh Sơn nhìn
thiếu niên này một cái, nhận ra đây chính là người ngày đó bị mũi tên của mình
bắn trúng cây trâm, thế là liền đem chùy sắt đưa cho hắn.
Thiếu
niên Hồ Hữu hiển nhiên chưa nhóm lửa bao giờ, hắn đón lấy chùy sắt, nhất thời
khiến nhà bếp liền trở nên lộn xộn, lửa đã nhen chút nữa là bị dập tắt. Tên
cướp bên cạnh thấy vậy, vội vã chạy đến giúp, mọi người bảy tay tám chân cuối
cùng cũng làm cho lửa cháy lại lần nữa.
Tiêu
Kinh Sơn ngồi bên cạnh thủ lĩnh bọn cướp, hai người trầm mặc không nói lời nào.
Một lúc
sau, thủ lĩnh bọn cướp cuối cùng cũng nhịn không được, lên tiếng hỏi:
"Huynh nhất định là người không đơn giản, trong núi lớn này sẽ không có
người như vậy."
Một mũi
tên có thể làm bọn cướp thất kinh, nam nhân này không giận mà uy, chỉ huy mọi
người đẩy lùi đám sói giống như đã rất thành thạo. Thủ lĩnh bọn cướp đã gặp qua
nhiều người, hắn nhớ lại những nhân vật lớn mà mình đã gặp trong quân đội, nhất
thời cảm thấy nam nhân này nếu đặt ở trong đám người đó thì cũng chính là người
xuất sắc nhất.
Tiêu
Kinh Sơn liếc nhìn thủ lĩnh bọn cướp, nhàn nhạt nói: "Ta họ Tiêu."
Thủ
lĩnh bọn cướp ngẩng đầu, nhíu mày suy nghĩ một hồi, cuối cùng cảm thán nói:
"Họ Tiêu , ta chỉ biết một vị Đại tướng quân uy chấn thiên hạ dẹp loạn
khai quốc mà thôi, hắn là một nhân vật rất giỏi ".
Tiêu
Kinh Sơn nghe vậy, nhẹ nhàng nói: "Cái gì mà uy chấn thiên hạ, chẳng qua
cũng chỉ có thế."
Thủ
lĩnh bọn cướp nghe thấy lời nói của Tiêu Kinh Sơn không có cái gì là kính sợ,
hiển nhiên trong lòng không phục, nhưng mà nghĩ đến việc người này có ân với
mình, nên nhịn xuống không nói gì.
Lúc Mai
Tử mượn nồi trở về, Mai Tử nương cũng vừa chạy lại đây, mang theo bánh bột ngô
mới nấu tối qua của nhà họ Liễu. Thế là hai mẹ con bận bịu làm cơm cho bọn
cướp, Hồ Hữu cùng với mấy người bị thương khác ở bên cạnh trợ thủ.
Thủ
lĩnh bọn cướp thấy vậy, có chút cảm thấy tội lỗi: "Làm phiền cả nhà đại ca
rồi, sau này nếu chúng ta giúp được việc gì, cứ nói."
nhóm sói nhỏ bắt đầu thử hướng bên này chạy đến. Thế là Cung Thủ giương cung
bắn tên, nhóm sói này trúng tên, mọi người bắt đầu vui mừng khôn xiết.
Ai dè
mấy con sói này đa số đã ngã xuống, nhưng vẫn còn lại hai con. Trong mắt chúng
bốc lên lam quang hung ác hú lên liều mạng chạy qua bên này, mọi người cả kinh,
cung tên cầm trong tay có chút hoảng loạn.
Tiêu
Kinh Sơn thấy tình trạng đó, yên ổn giương cung lên, lên mũi tên, hai mũi tên
mang theo ngàn quân lực bay ra.
Hai con
sói kia đang chạy như điên, chợt gặp phải mũi tên gấp gáp bay đến, né không
kịp, vừa đúng chạm phải, mưa tên hung hăng trúng ngay giữa trán nó. Một con sói
trong nháy mắt ngã xuống đất, kêu gào vài tiếng rồi chết, một con khác mặc dù
máu chảy đầy mặt, vẫn còn vùng vẫy, gào lên giận giữ đứng dậy muốn hướng bên
này chạy qua.
Tiêu
Kinh Sơn cau mày, hắn biết bản tính của sói là hung ác. Bây giờ con sói này đã
bị thương nặng vẫn quyết chí tiến lên, thật đáng sợ. Nếu mỗi con trong bầy sói
đều như vậy, chỉ sợ chuyện này khó có thể qua.
Đúng
lúc này, một mũi tên nhọn bình thường bắn ra, trúng mắt phải của con sói kia.
Sói kêu gào vài tiếng, cuối cùng ngã xuống triệt để.
Mọi
người nhìn qua thì thấy mũi tên đoạt mệnh này là do thủ lĩnh bọn cướp bắn ra.
Thủ lĩnh bọn cướp tuy bị thương nhưng vẫn uy phong lẫm lẫm như cũ đứng ở đó,
mặc dù gầy trơ cả xương, nhưng sát khí bừng bừng.
Lúc này
bọn sói cũng không đường đột tấn công nữa, chúng chỉ ở phụ cận chần chừ, cuối
cùng lúc trời dần dần sáng thì chúng mới tản đi.
Tiêu
Kinh Sơn nhìn mọi người thở lỏng một hơi, trong lòng lại càng lo lắng, xem ra
bầy sói này sẽ không dễ dàng tản đi, sau này phải trường kỳ chống lại rồi.
Lăn lộn
hơn nửa đêm, người dân trong thôn cũng đều mệt mỏi. Tiêu Kinh Sơn liền nói họ
nhanh chóng về nghỉ ngơi, còn mình cùng mấy hán tử trẻ tuổi lực tráng trong
thôn tiếp tục cạnh giữ. Thủ lĩnh bọn cướp thấy vậy, cũng muốn canh giữ ở đây.
Tiêu Kinh Sơn liếc nhìn cái chân bị thương của hắn, gật gật đầu.
Mai Tử
đau lòng Tiêu Kinh Sơn, không muốn một mình về ngủ. Tiêu Kinh Sơn lại nắm tay
nàng, ý bảo nàng trở về ngủ đi.
"Trở
về nghỉ ngơi cho tốt, sau này ngày còn dài." Tiêu Kinh Sơn nhỏ giọng nói
bên tai nàng.
Mai Tử
cắn cắn môi, gật đầu trở về, trước lúc đi trước còn nhẹ nhàng căn dặn:
"Chàng coi chừng một chút."
Tiêu
Kinh Sơn gật đầu: "Ta biết."