Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 4 : Trong bếp nấu cơm

Ngày đăng: 15:54 30/04/20


Gả đến đây đã là ngày thứ 2, Mai Tử cũng dần dần

quen thuộc cuộc sống của Tiêu Kinh Sơn.



Cuộc sống của Tiêu Kinh Sơn chỉ trông vào việc săn bắn

mà duy trì, có cơm ăn hay không đều phải dựa vào ý trời. Bình thường

hắn hay đến ngọn núi lân cận săn chút gà rừng, thỏ hoang, còn chi

phí sinh hoạt ngẫu nhiên sẽ từ trong núi đánh được

heo rừng hoặc gấu rừng đem xuống núi đổi lấy tiền. Tiêu Kinh Sơn không để

ý đến vật ngoài thân, bán được tiền đều tiêu hết, không để lại chút nào để tích

góp. Giống như việc thành thân, Tiêu Kinh Sơn không keo kiệt chút nào

chi tiền cưới Mai Tử về nhà.



Mai Tử tuy cảm động nhưng lại cảm

thấy nam nhân này thật sự chỉ tính sống qua ngày. Nàng không thể

không biết xấu hổ mà đi hỏi người ta có bao nhiêu của cải, nhưng thế

nào cũng cảm thấy Tiêu Kinh Sơn hiện giờ chẳng có mấy đồng tích góp. Bởi vậy,

buổi tối lúc chuẩn bị lên giường, khi Tiêu Kinh Sơn nhìn Mai Tử không có cái gì

gọi là đồ trang sức, mới nói: "Chờ mấy ngày nữa ta đánh được con

mồi tốt sẽ đổi lấy tiền, giúp nàng mua chút phụ tùng này nọ".



Mai Tử nghe thế vội vàng nói không cần, phụ

tùng trang sức chỉ dành cho những nhà giàu có tiền dùng,

nàng bộ dáng đơn giản như vậy đã thành thói quen.



Tiêu Kinh Sơn lại có chút băn khoăn, còn nói: "Ta

không hiểu nữ tử các nàng cần những thứ gì, có điểm ủy khuất nàng".



Tiêu Kinh Sơn vừa nói, Mai Tử lại ngượng ngùng.

Thanh danh nàng kém, có người muốn cưới nàng, nàng đã thấy đủ.

Tuy Tiêu Kim Sơn có chút cổ quái, nhưng hắn vẫn là một

chàng trai trong sạch độc thân. Người ta chẳng những nguyện ý cưới

nàng, ngược lại còn lo nàng chịu ủy khuất, điều này làm cho Mai

Tử rất cảm động.



Mai Tử không nói ra, nhưng trong lòng

lại âm thầm nghĩ phải đối tốt với Tiêu Kinh Sơn một chút, làm tròn bổn phận

nương tử của mình mới phải.



Buổi sáng hôm đó, nàng thu dọn quần áo của

Tiêu Kinh Sơn, cái nào cần may thì may, cái nào cần sửa thì sửa, còn lại chuẩn

bị mang đến dòng suối mà giặt.



Thôn Bích Thủy tọa lạc ở phía trước ngọn núi Thanh Sơn.

Thanh Sơn nơi nơi là suối, ngay bên cạnh thôn Bích Thủy cũng có một dòng

suối. Nước ở đầu nguồn được dùng để ăn uống sinh hoạt, cuối nguồn

để cho các cô nương, cô con dâu giặt giũ.



Một mình Mai Tử mang theo giỏ trúc cùng thau gỗ đến

suối, lúc này đã có vài cô nương trong thôn đến giặt quần áo, đang đùa giỡn

nhau. Nhìn thấy Mai Tử đến gần, tiếng cười cũng dần dần ngừng lại.



Mai Tử cảm thấy búi tóc của mình là lạ, mọi

người xung quanh hẳn là đều chê cười. Thêm vào đó, nàng lại là

một cô nương mới thành thân, cho nên có chút ngại. Nàng cúi đầu mím

môi không nói một lời, tìm một góc ngồi xuống, dùng thau gỗ múc nước

đem quần áo ra bắt đầu giặt.
khí gia đình. Nhưng nhìn qua Mai Tử liền biết đây đều là đồ

mới mua, chưa từng sử dụng qua, buổi sáng ăn cơm cũng chưa dùng đến

những gia vị này.



Mai Tử nhìn Tiêu Kinh Sơn, nàng càng cảm nhận rõ ràng

Tiêu Kinh Sơn đang săn sóc mình. Tiêu Kinh Sơn né tránh ánh mắt của nàng,

lơ đãng nói: "Ta xuống núi muốn mua vài thứ, vừa vặn nhìn thấy

những thứ này, liền mua về, sau này hẳn là phải dùng

nhiều"



Mai Tử nghĩ đến hắn nói "phải dùng nhiều" bất

giác đỏ mặt, may mắn thức ăn trong nồi đã sôi, vì thế nàng nhanh

chóng quay đi không nhìn hắn. Tuy rằng Mai Tử ít ăn những món này, nhưng

tốt xấu gì khi phụ thân còn sống kiến thức cũng không phải ít,

biết thịt gà rừng không giống với những loại thịt khác, vì thế chỉ thả một

ít muối cho có vị.



Lúc này, Tiêu Kinh Sơn đã lấy thêm củi cho vào

bếp, ngồi ở trước bếp thổi thổi, lửa trong bếp cháy bùng lên. Mai Tử lấy

nước cho vào nồi, một lúc sau cả nồi gà nấu nấm sôi ùng ục.



Mai Tử lấy bánh bột ngô cùng một cái nồi khác ra,

nàng hỏi Tiêu Kinh Sơn muốn ăn bao nhiêu cái, sợ nấu thiếu thì Tiêu

Kinh Sơn ăn không đủ. Tiêu Kinh Sơn nói 3 cái là đủ rồi, Mai Tử liền bỏ vào nồi

4 cái bánh, thường nàng chỉ ăn một cái.



Làm xong, Mai Tử nhìn Tiêu Kinh Sơn đang quạt

lửa, thấy cánh tay hắn như cũ rắn chắc, ánh lửa làm vết sẹo trên ngực nổi

bật lên, nhìn rất dữ tợn, nhưng Mai Tử cũng không còn sợ hãi. Nàng ngồi xuống

nói: "Để ta làm cho" Nói xong tính cầm lấy cái

quạt trong tay Tiêu Kinh Sơn.



Bình thường nấu cơm đều là chuyện của nữ nhân, Mai Tử

cảm thấy ngượng ngùng khi để cho Tiêu Kinh Sơn phải ngồi

đây giữ lửa cho nàng. Nhưng mà Tiêu Kinh Sơn lại không có ý định

buông tay. Mai Tử cầm lấy quạt chạm phải bàn tay to của hắn,

giống như phải bỏng nhanh chóng rụt tay lại.



Tiêu Kinh Sơn ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cảm thấy

nàng khẩn trương như vậy thật khó hiểu. Mai Tử thở dài, nhỏ giọng nói: "Ta

nấu cơm quen rồi".



Tiêu Kinh Sơn thấy vậy, đứng lên nói: "Cũng tốt,

vậy nàng làm đi".



Mai Tử thấy hắn đi ra, ngửi được mùi

hương nam tính của hắn, nhất thời đỏ mặt, nàng lại nói với chính

mình, chẳng qua là do ngồi gần bếp nên thấy nóng mà thôi.



Nàng dùng lực quạt mấy cái, lửa cháy lách tách, khi

nấm cùng gà tỏa mùi thơm là có thể ăn.



Người ta muốn nói gì thì cứ nói, nàng không quản được.

Cùng lắm thì nàng cùng Tiêu Kinh Sơn cứ sống cuộc sống như vậy là tốt rồi.