Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn
Chương 43 : Đôi uyên ương trên đồng cỏ
Ngày đăng: 15:55 30/04/20
Xây
xong nhà mới một tháng này, Tiêu Kinh Sơn sửa lại chuồng gà, chuồng lừa. Lại
nghĩ bây giờ nhà mới lớn hơn nhà cũ, sau này khó tránh phải chiêu đãi khách,
vân vân nên hắn liền làm thêm mấy cái ghế gỗ, một cái bàn đá. Mai Tử nhàn đến
vô sự cũng đến nhà mới bên này, sửa cái này lấy cái kia một chút, đem nhà mới
dọn dẹp thành ấm áp thoải mái, chỉ chờ đến ngày kia dọn đồ lại đây.
Mai Tử
nương lật sổ xem ngày, cuối cùng chọn được một ngày hoàng đạo. Theo tập tục
trong thôn, dọn nhà phải dọn trong đêm, nếu không sẽ là điềm xấu. Thế là tối
ngày đó, Tiêu Kinh Sơn dắt lừa, Mai Tử xuy đàn gà, cùng nhau nhân lúc trời tối
dọn đến nhà mới.
Ở nhà
mới ngày thứ nhất, hai người mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất
tốt. Mai Tử hưng phấn căn bản là không ngủ được, nằm ở trên giường trở qua trở
lại, cuối cùng nghịch loạn ôm lấy cổ Tiêu Kinh Sơn.
Tiêu
Kinh Sơn đương nhiên sẽ không phụ nàng, mưa to cộng gió lớn một phen lăn qua
lộn lại thật tốt. Lăn lộn đến đêm hôm khuya khoắc, cuối cùng Mai Tử mệt mỏi,
ngáp một cái nằm ngửa trên giường ngủ.
Tiêu
Kinh Sơn như cũ còn chưa tận hứng, ôm ấp nàng, có chút không cam lòng lấy chòm
râu cọ cọ lên má nàng. Râu ngắn cứng rắn cọ một chút hai má mềm mại, quả nhiên
chọc cho nàng rục rịch thân thể. Tay Tiêu Kinh Sơn đang muốn lục lọi đi xuống,
ai dè Mai Tử lật người một cái, sau đó chợt nâng tay "Bốp" một tiếng
đánh lên cằm hắn, miệng còn lầm bầm: "Muỗi. . . . . ."
Tiêu
Kinh Sơn sờ cái cằm bị bàn tay nhỏ bé mềm mại đánh qua, trố mắt nhìn Mai Tử vẫn
ngủ say như cũ một lúc, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Nhà mới
rộng rãi sáng trưng, ngày thứ hai, Mai Tử đem tủ quần áo nhà mình ra băng ghế
ngồi sắp xếp một hồi, dọn dẹp trong phòng cho sạch chỉnh tề. Tiêu Kinh Sơn thì
ở bên ngoài bận rộn xây lò bếp, làm nơi phơi quần áo, hai người bận rộn một
ngày.
Qua mấy
ngày sau thì có người trong thôn nói muốn nhà nàng cho xem nồi. Cái gọi là xem
nồi nói trắng ra là mời hàng xóm láng giềng trong thôn lại đây ăn nhà mới. Nhà
mới, nồi lạnh lò lạnh, mọi người náo nhiệt một hồi thì có hơi người hơn một
chút. Mai Tử biết đây là truyền thống, thế là từ sớm đã bắt đầu chuẩn bị, vừa
đi hái rau dại, vừa thúc giục Tiêu Kinh Sơn đi săn. Mai Tử nương mang khoai
trong nhà thu hoạch năm ngoái đến, lại mang theo ít gạo, toàn lực giúp Mai Tử
lo liệu.
Hôm
nay, Tiêu Kinh Sơn có uy tín với cả nam nữ lẫn già trẻ trong thôn, tất cả mọi
người đều muốn thân cận hắn. Thế là rất nhiều người lại đây, trong tay còn xách
theo quà tặng lớn nhỏ.
Mọi
người vừa ăn cơm vừa uống rượu, chè chén một ngày mới tản đi. Buổi tối, Mai Tử
mặc dù mệt mỏi, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, lúc nghiêng đầu ngủ cũng nheo
mắt lại cười. Tiêu Kinh Sơn nhìn dáng vẻ hạnh phúc của nàng, cũng muốn cười,
nhưng mà cười có chút miễn cưỡng. Lúc sau, Mai Tử chú ý thấy vậy nhưng lại làm
bộ như không thấy, ngược lại hết sức vui vẻ mà cười nói cho hắn biết hôm nay
mùa xuân đến rồi, rau dại trên núi mọc lên mượt mà, nàng muốn vào sâu trong
Mai Tử
vô lực đỡ lấy cánh tay của hắn, nho nhỏ lên tiếng kháng cự: "Không cần. .
. . . . Ở bên ngoài đấy. . . . . ."
Nhưng
giọng nói nàng mềm mại nhỏ nhẹ, không những không thể ngăn cản được lực tiến
công, ngược lại càng làm cho người nam nhân bên cạnh càng thêm xúc động.
Lúc bả
vai lộ ra dưới ánh mặt trời rực rỡ, nàng không lạnh, nhưng thân thể không nhịn
được run run.
Tiêu
Kinh Sơn đem nàng ôm lấy, vững vàng chặt chẽ ôm ở trong lòng, dính tại trên
ngực, sau đó cúi đầu hôn xuống, dùng môi lưỡi an ủi nương tử đang sợ hãi của
mình.
Nếu như
nói nàng là ngọn cỏ non mới đâm chồi trong tiết xuân phong còn chưa kịp lớn,
vậy thì môi lưỡi cùng hơi thở của hắn chính là gió xuân tháng ba. Gió xuân ấm
áp thổi phất làm nàng run nhẹ, cũng thổi tan sợ hãi, thế là thân thể nàng thả
lỏng. Khi hơi thở âm ấm của hắn lướt nhẹ qua còn có thể làm run rẩy cành liễu
phía trên.
Một lúc
sau, gió xuân càng trở nên nóng bỏng, nàng lại cảm thấy mình như biến thành một
đóa hoa liễu theo sóng gió hắn tạo ra mà phiêu đãng. Nàng không tìm được nơi
dừng chân, chỉ có thể giữ chặt lấy áo của hắn.
Cuối
cùng, gió thổi càng lúc càng nhanh, dường như cả bầu trời đều biến sắc, mãnh
liệt từng cái từng cái tựa như vỗ lấy nàng, làm nàng dường như không thể thở
dốc. Nàng muốn khóc, nàng muốn than nhẹ nhưng không dám, sợ thanh âm thoát ra
miệng sẽ tiết lộ nơi ẩn nấu bí mật của họ.
Đến lúc
cuồng phong gấp rút nhất, nàng nhịn không được nữa phát ra tiếng thút thít thở
dốc, sau đó cả người vô lực té trong lòng hắn.
Hắn ôm
nàng, giúp nàng sửa sang lại quần áo đã sớm lăng loạn, lại vén tóc phân tán
loạn xạ phía dưới cho nàng thật tốt. Nàng ở nơi bốn bề không hề che chắn này
đột nhiên có thêm kinh nghiệm mây mưa, bị thương tổn đến xụi lơ một mảnh, chỉ
có thể dựa vào hắn mặc cho hắn giúp đỡ.
Cuối
cùng hắn cũng sửa soạn xong cho nàng, lúc này mới đem nàng nằm ngã lên bụi cỏ,
mình cũng nằm xuống. Hai người ôm nhau, cùng nhau nheo mắt phơi nắng.
Nàng
nãy giờ vẫn chưa từng di chuyển chợt chuyển động đầu, để tóc mình cọ cọ hắn.
Hắn cũng im lặng mặc cho nàng cọ.
Qua
thật lâu, giọng nói nhỏ mềm của nàng phá vỡ trầm mặc giữa hai người.
Nàng
nói: "Chúng ta muốn cùng nhau phơi nắng, phơi nắng cả đời."