Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn
Chương 44 : Ngươi có thấy kinh sơn nhà ta không
Ngày đăng: 15:55 30/04/20
Vài hôm
nay thời tiết tốt, mỗi ngày Tiêu Kinh Sơn đều ra ngoài đi săn, điều này khiến
Mai Tử tò mò, không khỏi hỏi: "Tuy trước kia trong nhà ta không ai đi săn,
nhưng ta cũng biết ít nhiều quy củ, sau mùa xuân mọi người thường ít đi ra
ngoài săn bắt, vì sau này thời gian còn dài. Sao vài ngày nay chàng lại siêng
năng như thế?"
Lúc
nàng hỏi lời này, Tiêu Kinh Sơn đang cong lưng dọn dẹp chuồng gà. Hắn nói
chuồng gà hơi lỏng, muốn sửa lại cho tốt, như vậy mới có thể dùng lâu. Khi ấy,
Tiêu Kinh Sơn nghe lời này cũng không biện bác, chỉ là ngẩng đầu nhìn Mai Tử
cười nói: "Được, vậy ta từ từ đi."
Mai Tử
cũng không để ý, sau đó nhóm lửa làm cơm, ai dè qua một hồi sau Tiêu Kinh Sơn
chợt ngẩng đầu nói: "Ngày mai chúng ta lên chợ trên đi, đem mấy thứ gần
đây thu hoạch được ra bán."
Mai Tử
gật đầu: "Ừ, nghe lời chàng a."
Ngày
hôm sau, từ sáng tinh mơ hai người liền thức dậy, dắt lấy lừa hướng chợ dưới
chân núi bên kia đi. Trên đường xuống núi thỉnh thoảng gặp phải vài chỗ băng
tuyết chưa tan hoàn toàn, có chỗ còn kết lại thành phiến băng mỏng, đường núi
trơn trợt lợi hại. Gặp phải những đoạn như vậy, Tiêu Kinh Sơn liền nắm dây
cương để Mai Tử ngồi yên ổn, mình cũng cẩn thận dắt lừa đi qua.
Vòng
vèo từ lúc sáng sớm đến khi ánh mặt trời bắt đầu lộ ra sau núi, hai người mới
đến chợ. Hôm nay bốn bề không yên, lúc trước còn có lời đồn có cướp (bọn họ
không biết thật ra bọn cướp đã sớm hoàn lương hơn nữa còn đi tòng quân nhập
ngũ), không khí trong chợ rất vắng vẻ, người đi cũng thưa thớt. Nhưng Tiêu Kinh
Sơn đã sớm cùng mấy quán cơm trở nên thân quen, bọn họ kiểm tra những thứ Tiêu
Kinh Sơn mang đến, vẫn giữ thể diện, sảng khoái nhận.
Bán hết
hàng, thu tiền, Mai Tử đang định đi theo Tiêu Kinh Sơn ra ngoài. Ai dè Tiêu
Kinh Sơn lại dắt tay nàng đi vào quán cơm.
Mai Tử
không hiểu hỏi: "Muốn làm gì vậy?"
Tiêu
Kinh Sơn dẫn Mai Tử đi tới cái bàn gần cửa sổ trong quán cơm rồi ngồi xuống,
lúc này mới nói: "Chúng ta đã đến chợ nhiều lần nhưng đều ở bên ngoài mua
vài thứ thôi. Hôm nay đã thật lâu không đến, ta bỗng nhiên cảm thấy nên mang
nàng lại đây dùng thử cơm nước một chút."
Mai Tử
lại không thuận theo, lắc đầu nói: "Việc nếm thử này có làm được gì đâu, ở
đâu cơm nước không giống nhau, vì sao nhất định phải đến đây mà phung phí
bạc." Mai Tử đương nhiên biết, cũng cùng một loại nhưng mua trong tiệm sẽ
đắt hơn rất nhiều. Mặc dù lần đầu tiên nàng đến đây đã từng vì hương thơm bốn
phía mà âm thầm chảy nước miếng, nhưng nàng biết mình không nên nghĩ đến mấy
thứ này. Sau này thỉnh thoảng đến đây, tập thành thói quen rồi nên cũng không
có cảm giác gì. Hôm nay Tiêu Kinh Sơn chợt kéo nàng tới đây ăn cơm, chuyện Mai
Tử nghĩ không phải là chuyện mình đã có thể thỏa sức ăn hay là đã được như ý
muốn, mà là đau lòng túi tiền của mình.
Tiêu
Kinh Sơn giảng giải: "Thật ra cơm ở đây cũng không tệ, nàng cứ nếm thử rồi
học lấy, chờ sau khi về nhà thì làm cho ta ăn, có được không?"
Mai Tử
nghe lời này, gật đầu nói: "Cũng tốt, chờ ta học xong cách người ta làm
cơm, trở về liền làm cho chàng ăn. Nhưng chúng ta chỉ nên nếm thử mà thôi,
không nên lãng phí bạc a."
Tiêu
Kinh Sơn đương nhiên đồng ý, lập tức kêu tiểu nhị lại đây gọi món ăn. Tiểu nhị
đã sớm nhận ra Tiêu Kinh Sơn , mặc dù thấy lạ vì sao hắn lại ăn cơm ở đây,
nhưng vẫn nhiệt tình tiếp đãi, hỏi hắn muốn món gì. Mai Tử còn chưa kịp nói,
Tiêu Kinh Sơn liền tùy tiện gọi mấy thứ, đều là mấy cái tên Mai Tử nghe cũng
chưa từng nghe qua.
Trong
chốc lát cơm nước được dọn lên, Mai Tử nhìn cả bàn mùi thơm bốc lên bốn phía,
cơm nước đa dạng đủ màu, vừa kinh ngạc vừa đau lòng, không khỏi nhỏ giọng oán
giận Tiêu Kinh Sơn: "Sao lại gọi nhiều món như thế này, làm sao ăn hết
đây? Này tốn rất nhiều bạc a!"
Tiêu
Kinh Sơn lại cười giơ tay lên, vỗ vỗ má của nàng: "Ngoan, đây không phải
vì để nàng học cách nấu ăn sao, trước ăn thật ngon, như vậy sau khi trở về nàng
mới có thể làm cho ta ăn a."
Mai Tử
suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, không biết nhiều thì làm sao có thể làm mấy
lúc trong lòng nhớ nhung thì không ba thì năm lần qua nhà nhìn Mai Tử.
Mỗi
ngày Mai Tử đều đi tìm một gốc cây liễu nhỏ treo đầu tường, đến tối, không thấy
Tiêu Kinh Sơn trở về, liền thuận tay cắm vào góc tường. Thời gian lâu, trên góc
tường từ từ có một gốc liễu có thế sống sót, ôm lấy bắt đầu sinh trưởng. Mai Tử
thấy vậy, cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, ngược lại trái tim như có gốc
liễu bắt đầu đâm rễ bám vào.
Như thế
hạ đi thu đến, Chu Đào bên đó truyền tới tin tức, nói nàng đã có thai, mùa xuân
sang năm sẽ sinh.
Mai Tử
cùng Mai Tử nương nghe vậy cũng vui vẻ thay Chu Đào. Mai Tử nương nghĩ đến thân
thể Chu Đào có khi khó chịu nên càng muốn xách bọc quần áo lên qua bên đó chăm
sóc nữ nhi.
Một
ngày này, Mai Tử dắt lừa ra khỏi nhà giao cho tiểu đệ A Thu dẫn mẹ mình đi thăm
Chu Đào. Nàng đứng ở khe núi nhìn bóng lưng mẹ con hai người rời đi, nhìn con
lừa nhỏ quăng phất hoan khoái cái đuôi, trong lòng tự nhiên khổ sở lần nữa nổi
lên. Nghĩ lúc đó mình cũng muốn có đứa bé, ai dè Tiêu Kinh Sơn cứ như thế rời
khỏi, một mụn con cũng chưa từng lưu lại.
Thật ra
ban ngày Mai Tử cũng không tịch mịch, A Kim Hồng Tảo cũng thỉnh thoảng lại đây
nói chuyện với nàng. Thậm chí A Kim nói, nếu Mai Tử có chuyện gì thì cứ tùy
tiện nói cho Trần Hồng Vũ, mấy chuyện nữ nhân làm không được cứ giao cho hắn.
Trong lòng Mai Tử cảm kích, nhưng chỉ gật đầu mà thôi, cũng không muốn quấy rầy
người khác như vậy.
Phúc ca
lúc đó vì cứu Mai Tử, trước ngực lưu lại vết sẹo, mùa hè không dám để ngực
trần, nhưng trừ chuyện đó ra cũng không có gì bất tiện. Phúc ca thỉnh thoảng sẽ
lại đây, hỏi nàng có cần cái gì không. Hắn đến hỏi rất quang minh chính đại.
Mai Tử
nhớ tới Tiêu Kinh Sơn trước lúc đi lưu lại bức thư để nàng tái giá, trong lòng
sinh ra khó chịu. Mai Tử không hiểu Tiêu Kinh Sơn nghĩ như thế nào, nhưng nàng
cảm thấy Tiêu Kinh Sơn đối với quan hệ của mình và Phúc ca có chút ý kiến, vì
vậy mới bày tỏ để nàng tái giá. Thế là trong lòng Mai Tử cảm thấy bực tức Phúc
ca, căn bản không muốn nhìn thấy hắn, đối với hắn có chút lạnh lẽo, có chuyện
cũng tránh hắn ra.
Phúc ca
lại không để ý chuyện này, phàm là Mai Tử có chuyện, hắn vẫn lại đây giúp đỡ.
Kỳ quái là, chẳng những người trong thôn đối với chuyện này không nói gì, thậm
chí nương tử của Phúc ca cùng cha hắn cũng không có dáng vẻ gì dị nghị.
Thời
gian dài, Mai Tử tránh nhưng không được, cũng không thích nói lại, chỉ có thể
mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Qua thu
chính là đông, mùa đông này không có bọn cướp, cũng không có sói, đương nhiên
càng không có cung thủ tên là Tiêu Kinh Sơn. Mai Tử đã rất lâu không đi chợ,
nhưng trong thôn cũng có người đi chợ. Họ nghe ngóng tin tức bên ngoài, nói hôm
nay hoàng thượng đã thực sự cùng cái gì Vương gia đó đánh nhau, bên hoàng
thượng chết rất nhiều người, nhưng bên Vương gia kia người chết còn nhiều hơn,
nói là Vương gia chắc không xong rồi.
Người
trong thôn vừa cảm thán trận chiến loạn này, vừa thay những nhà có nam nhân
đánh giặc ở bên ngoài lo âu. Mai Tử nhà Tiêu Kinh Sơn là một trong số đó, tiểu
đệ Trần Hồng Vũ cũng là một cái khác, còn có con cái những nhà khác trong thôn,
họ đều đang ở bên ngoài thay hoàng thượng bán mạng, không biết trong số những
người chết bên phía hoàng thượng có họ hay không?
Ban
ngày Mai Tử nghe người trong thôn nhắc tới, còn cố làm như không thèm để ý,
cười nói sao có thể khéo thế, bọn họ nhất định phúc lớn mạng lớn sẽ không chết,
không phải sang năm trận chiến này sẽ dừng lại sao, bọn họ nhất định sẽ trở về.
Nhưng đến buổi tối, lúc một mình nằm trên giường to như vậy trở qua trở lại,
nàng vẫn nhịn không được mà nghĩ, nếu hắn thật không trở về, nàng phải làm sao
bây giờ?
Tiêu
Kinh Sơn đã nói để nàng tái giá, nhưng chuyện này dĩ nhiên là không thể nào.
Chưa tới một năm vợ chồng nhưng rễ tình đã sớm đâm sâu. Cho dù có một nam nhân
tốt hơn gấp trăm gấp vạn lần so với Tiêu Kinh Sơn đi nữa, Mai Tử cũng vẫn đi
theo Kinh Sơn nhà mình. Với lại, không nói nam nhân trong thôn này, chính là ở
chân núi, trong trấn, có ai có thể so với hắn?
Mai Tử
nghĩ đến đây, trong lòng thở dài, đối diện với lò bếp lạnh như băng, cho dù hắn
không trở về, nàng cũng sẽ như vậy thủ tiết chờ hắn.