Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 45 : Tiểu mai tử muốn đi tìm chồng

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Chớp

mắt lại đến tết, Mai Tử nhìn mọi nhà bận rộn chuẩn bị năm mới thì nhớ tới tết

năm ngoái. Năm ngoái bởi vì bầy sói, tất cả mọi người không thể yên ổn đón năm

mới, bây giờ cuối cùng cũng thái bình, thôn dân giống như muốn đem toàn bộ xui

xẻo tích tụ trong hai năm phủi đi hết, đón chào một năm mới.



Mai Tử

nương lại qua thăm Mai Tử, vừa tiến vào nhà nước mắt liền rơi xuống, nói con ở

đây quá lạnh lẽo, vẫn nên cùng ta về nhà đi. Mai Tử lại kiên quyết không chịu,

nói lỡ như hắn trở về mà không thấy con thì làm sao đây? Mai Tử nương không có

cách nào, tết đến chỉ có thể đưa tới cho nàng chút bánh du giác*, tốt xấu gì

cũng có chút không khí tết.



(*Là

một loại há cảo dành cho năm mới. Nó được cho là giống loại bánh cổ tên là Kim

Nguyên Bảo)



Tối 30,

mọi nhà đốt pháo lên, trên đường náo nhiệt hẳn. Mai Tử nương tránh pháo đang

cháy trên đường, dùng một cái khay đậy chén du giác từng bước từng bước hướng

nhà Mai Tử mà đi. Ai dè vừa tiến vào sân đã thấy trong phòng đốt đèn, giấy trên

song cửa dán hai chữ hồng phúc đang phản chiếu bóng của hai nữ nhân, mọi người

đang ở bên trong nói đùa vui vẻ.



Mai Tử

nương tiến vào phòng, chỉ thấy trên giường A Kim và Hồng Tảo cùng Mai Tử đang

nói chuyện, mọi người cắn hạt dưa, ăn táo ướp, chân tay đều vùi trong chăn đệm,

nhìn có vẻ rất vui thích hoà thuận vui vẻ.



A Kim

thấy Mai Tử nương tiến vào nhà, vội vã đứng dậy, cười la ầm lên: "Mau lên,

đến đây ấp chân, bên ngoài lạnh lắm."



Mai Tử

nương vừa cười chào hỏi, vừa đem khay bánh du giác đặt lên bàn. Hồng Tảo nhìn

thấy bánh du giác, không khỏi trêu ghẹo nói: "Rốt cuộc là mẹ thương khuê

nữ a, đêm ba mươi đưa bánh du giác đến đấy."



Mai Tử

vừa để mẹ mình lên giường, vừa cười nói: "A Kim vừa mang thịt heo cùng

bánh du giác lại đây, bên ta còn làm bánh ngọt, táo ướp, chúng ta cùng nhau ăn

a. Mẹ, mẹ nhanh nhanh lại đây ăn đi."



Mai Tử

nương liền đến bên giường, nhìn hai vị khuê nữ cùng con mình một chút, cảm khái

nói: "May mắn còn có các cháu, nếu không Mai Tử bên này thật cô

quạnh."



A Kim

và Hồng Tảo thấy mắt Mai Tử nương lại bắt đầu hồng, vội vã nói đùa an ủi một

phen, tùy tiện nói chuyện nhà, cuối cùng cũng tránh được sang chuyện khác.



Qua năm

nay, mùa đông cũng không sai biệt lắm liền trôi qua, khó khăn lắm tuyết mới tan

hết. Mai Tử nghĩ lúc đó Tiêu Kinh Sơn nói ít thì một năm liền trở về, trong

lòng mong đợi, mỗi ngày đều đứng ở khe núi nhìn về phương xa. Nhưng hôm nay đợi

ngày mai đợi, đợi cho đến khi cây liễu đã ra mầm, đợi cho đến khi hoa bồ công
liền tìm một đứa bé không ai muốn nuôi dưỡng rồi lấy họ hắn, coi như là vì hắn

mà duy trì nòi giống, tốt xấu gì cũng có thể chăm sóc ta lúc về già."



Chu Đào

thấy Mai Tử nói đến chuyện lúc về già, chợt cảm thấy một trận chua xót, mắt

cũng có chút hồng, kéo lấy tay Mai Tử an ủi nói: "Tỷ, không sợ, mặc kệ thế

nào, còn có ta, còn có A Thu, nếu chưa đủ, còn có

cháu ngoại tỷ đây."



Mai Tử

vui mừng cầm tay Chu Đào đã có chút mập mạp: "Tỷ biết, không sao, hắn sẽ

trở về ."



---------------



Chu Đào

ôm đứa bé ngồi trên lưng lừa, nam nhân nhà nàng dắt lấy lừa ven theo con đường

trong núi hướng chỗ xa mà đi. Con lừa vẫy vẫy đuôi, Chu Đào một tay ôm con một

tay vẫy vẫy bọn họ: "Mẹ, tỷ, các người cũng trở về đi thôi, giờ còn sớm,

đừng để bị cảm lạnh."



Mai Tử

nương cùng Mai Tử và A Thu, miệng thì đáp ứng nhưng vẫn đứng ở khe núi vẫy tay

với bọn họ. Mãi cho đến khi không thấy bóng lưng của bọn họ đâu nữa mọi người

mới quyến luyến trở về.



Lúc đi

đến cửa nhà Mai Tử, Mai Tử chợt ngẩng đầu, nhìn mẹ nói: "Mẹ, con muốn ra

ngoài tìm hắn."



Mai Tử

nương kinh ngạc: "Tìm hắn? Con muốn đi đâu tìm? Thiên hạ rộng lớn, con làm

sao mà tìm?"



Mai Tử

mê mang hướng nhìn dãy núi đầu xa: "Con cũng không biết phải đi đâu để

tìm, nhưng con muốn ra ngoài tìm hắn."



Nàng

nhẹ nhàng nói: "Con thật sự phải ở đây chờ hắn cả đời sao? Không, con muốn

ra ngoài tìm hắn, dù hắn đã không còn trên nhân thế này, con cũng muốn đem tro

cốt của hắn mang về."



Mai Tử

quay đầu nhìn mẹ của mình, nhẹ nhàng mà kiên định nói: "Mặc kệ chân trời

góc biển, con phải tìm cho được hắn. Nếu hắn không còn trên đời, con liền trở

về giữ lấy bia mộ của hắn, nếu như hắn còn, con nhất định đem hắn trở về."



Mai Tử

nương sửng sốt trong chốc lát, lại nhìn thần sắc trong trẻo mà kiên định của

Mai Tử, cuối cùng cũng gật đầu, lầm bầm nói: "Cũng tốt, vậy con đi tìm hắn

thôi."



Khuê nữ

này, xem như là đang ở thôn Bích Thủy nhưng tâm đã sớm không còn ở đây.