Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 8 : Hai vợ chồng lại mặt 1

Ngày đăng: 15:54 30/04/20


Hôm nay

là ngày lại mặt, Mai Tử thức dậy chuẩn bị từ sớm. Cuối cùng nàng cũng sơ được

một búi tóc ra dáng, mở ngăn tủ lấy ra bộ váy mới, chuẩn bị ăn cơm xong sẽ mặc

vào. Nàng không dám mặc bây giờ, sợ nấu cơm không cẩn thận làm bẩn.



Tiêu

Kinh Sơn cũng thức dậy nhóm lửa nấu cơm. Mai Tử ở trong phòng chuẩn bị quần áo

tươm tất cho hắn, chút nữa sẽ đưa cho hắn mặc. Mấy hôm trước lúc nàng sắp xếp

rương đồ phát hiện ra hắn không có lấy một bộ quần áo mới nào, hai ngày này

tính làm cho hắn một bộ quần áo mới nhưng không làm kịp, chỉ có thể tìm bộ đồ

nào nhìn có vẻ mới nhất.



Chuẩn

bị tốt, Mai Tử liền vội vàng xuống bếp hỗ trợ Tiêu Kinh Sơn nấu cơm, lần này có

việc phải đi sớm nên bữa sáng cũng đơn giản chỉ có cháo và vài cái bánh bột

ngô. Mai Tử sửa soạn xong, đem quần áo đưa cho Tiêu Kinh Sơn. Tiêu Kinh Sơn

nhận quần áo của mình, nhanh chóng mặc vào.



Xong

xuôi, hai người liền xuất phát, vốn Mai Tử muốn mang giỏ trúc, nhưng hiển nhiên

Tiêu Kinh Sơn không cho, Mai Tử cũng chỉ có thể đi theo phía sau hắn.



Bọn họ

ở phía đông của thôn, nhà Mai Tử nương lại ở giữa thôn, đương nhiên bọn họ sẽ

phải đi theo con đường vào thôn.



Ở nông

thôn, mọi người thường hay thức dậy sớm. Bây giờ mặt trời còn chưa lộ ra khỏi

đỉnh núi, nhưng trên đường đã có người qua lại, vác theo cuốc xẻng trên vai

hướng cánh đồng mà đi. Bọn họ tranh thủ buổi sáng mát mẻ, liền ra ruộng làm

đồng. Cũng có người rãnh rỗi, sáng sớm dậy bưng một chén cháo đứng ở trước cổng

nhà chậm rãi ăn, vừa ăn vừa cùng hàng xóm tán gẫu một chút.



Tiêu

Kinh Sơn mang giỏ trúc men theo con đường nhỏ, Mai Tử theo sau cẩn thận nhìn

không chớp mắt. Mọi người ở trên đường cũng tò mò nhìn lại hai vợ chồng nàng.

Bất luận là công khai hay lén lút, ai cũng nhìn bọn họ không dưới một lần. Có

người khuôn mặt nhìn hiền lành phúc hậu, vui vẻ hướng bọn họ hỏi: “Hai vợ chồng

lại mặt hả?” Tiêu Kinh Sơn gật đầu trả lời rồi đi.



Người

làm ở nhà Lý gia nhìn thấy bọn họ, cháo trên tay cũng quên uống, đường cũng

quên đi, dùng đôi mắt nhỏ đầy nghi hoặc nhìn bọn họ thì thầm nói nhỏ với nhau.

Gặp những người như vậy, Tiêu Kinh Sơn nhìn cũng không nhìn, đi thẳng phía

trước. Mặt Mai Tử nóng lên, trong lòng khó chịu, bước chân cũng nhanh hơn.



Đi qua

vô vàn ánh mắt xem xét đánh giá, cuối cùng cũng đến nhà của mình. Trong lòng

Mai Tử kích động không yên. Kích động vì từ xa xa nàng đã nhìn thấy cánh cửa

loan lổ sơn của nhà mình, không yên vì không biết mọi việc trong nhà có ổn

không. Tuy chỉ mới rời nhà có ba ngày, nhưng Mai Tử có cảm giác như đã rời khỏi

nhà ba năm.
biết mẹ nói chuyện luôn thế, vốn không để ý, nay nghe muội muội nói vậy cũng

xót muội cùng mẹ già, chạy nhanh qua nói: “Mẹ, Chu Đào nói đúng đấy, nếu chúng

ta đã là người một nhà, gặp việc như vậy phải cùng nhau làm chứ!”



Vẻ mặt

Mai Tử nương thoáng dịu lại, thở dài nói: “Thôi, nhanh chóng làm việc đi. Chu

Đào, về nhà qua chỗ thím Hình mượn thêm cái gáo nước cùng đòn gánh mang ra

đây”. Chu Đào lau mồ hôi, nhanh chóng chạy đi. Bên này Mai Tử tính nói cho Tiêu

Kinh Sơn cách làm, không ngờ khi quay đầu lại đã thấy Tiêu Kinh Sơn cầm gáo

nước Chu Đào để lại bắt đầu múc nước cho vào đòn gánh.



Mai Tử

chạy nhanh đuổi kịp mẹ, Mai Tử nương giữ nàng lại, mắt xem xét bóng dáng Tiêu

Kinh Sơn đầu xa, nhỏ giọng hỏi: “Hắn đối đãi với con như thế nào?”.



Trong

lòng Mai Tử ấm áp, cảm nhận được lo lắng của mẹ, vội vàng nở nụ cười: “Mẹ yên

tâm, mọi chuyện đều tốt”.



Mai Tử

nương còn chưa tin, lại hỏi:” Hắn không có ức hiếp con không?”



Mai Tử

lắc đầu: “Không có”.



Mai Tử

nương nhìn sắc mặt Mai Tử hồng hào, thế này mới yên lòng: “Vậy là tốt rồi, mấy

ngày nay trong thôn có nhiều lờn đồn đãi, trong lòng ta cảm thấy lo lắng.”



Mai Tử

yên lặng không nói, nàng biết lời đồn mà mẹ nói là chuyện gì, khả năng chính là

do một câu nói đùa của Hồng Tảo ở bờ sông ngày ấy. Có đôi khi lời đồn chỉ là

một câu nói đùa vu vơ, một lời suy đoán không có căn cứ, truyền qua truyền lại,

lại biến thành sự thật trong mắt mọi người.



Trong

lòng Mai Tử tuy rằng khó chịu, nhưng nhìn mẹ lo lắng cho mình, cũng không muốn

bà khổ sở, liền giải thích, an ủi bà: “Mẹ, những lời như thế này chúng ta cũng

không phải là chưa nghe qua, cứ để họ muốn nói gì thì nói, vui hay buồn, đúng hay

sai chỉ có chính bản thân mình biết rõ. Mẹ xem, hắn làm việc kiên định, đi vào

nhà chúng ta không nói hai lời liền theo ra đồng phụ giúp, lấy được người như

vậy, đối với con thế là đủ lắm rồi”.



Mai Tử

nương gật đầu: “Nói cũng đúng, hắn thoạt nhìn cũng là người tốt. Vậy bây giờ

làm việc hay chỉ đứng nhìn thôi đây?”



Mai Tử

quơ quơ gáo nước trong tay, gật đầu nói: “Vâng, chúng ta nhanh chóng đi lấy

nước thôi”.