Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 81 : Tiểu bao tử

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Đông đi

xuân đến, bụng Mai Tử càng ngày càng lớn.



Vương

bà phía bắc thôn đã đỡ đẻ cho ít nhất 107 nàng dâu trẻ tuổi trong thôn, lúc

Vương bà thấy bụng Mai Tử đã nói thế này: "Ai u, Mai Tử nhỏ người như thế

mà bụng không nhỏ chút nào, Kinh Sơn à, việc này không hay đâu."



Tiêu

Kinh Sơn mang thức ăn ngon thịt ngon mời Vương bà về nhà ở chính là vì chuyện

bụng Mai Tử. Bây giờ nghe Vương bà nói như thế, nhất thời lo âu thêm vài phần.

Vương bà đem thịt bỏ vào miệng, vừa nhai vừa trấn an Tiêu Kinh Sơn: "Ngươi

là đại nam nhân trong nhà, sao lúc gặp phải chuyện ngược lại không có chủ

trương như thế. Vài ngày nay ngươi cứ canh lấy, có động tĩnh gì liền kêu ta, ta

bảo đảm sẽ đỡ cho ngươi một đại tiểu tử trắng trẻo mập mạp." Vương bà vỗ

bụng nói như thế như thế.



Tiêu

Kinh Sơn nghe lời này dĩ nhiên là lặp đi lặp lại cảm tạ, lại lấy ra hồng bao đã

sớm chuẩn bị tốt đưa cho Vương bà. Lúc đầu Vương bà còn khước từ, nói Tiêu Kinh

Sơn là đại ân nhân trong thôn, bạc này không thể lấy, sau này thấy Tiêu Kinh

Sơn vẫn cứ kiên trì, cuối cùng cũng ỡm ờ nhận. Nhận lấy hồng bao trong tay bà

còn cố ý nắn nắn, phát hiện nó rất dầy, nhất thời cười đến giống như nở hoa.

Phải biết thường ngày đỡ đẻ cho người trong thôn Bích Thủy chỉ nhận được lương

thực lương khô mà thôi, coi như gặp phải một vài tay hào phóng thì được vài

thước vải vóc làm quần áo mới đã rất giỏi rồi. Hôm nay Tiêu Kinh Sơn đưa

chính là hồng bao, Vương bà đương nhiên vui thích đến khép miệng không được,

lập tức nhận lời nhất định gọi là đến.



Kể từ

khi có lời của Vương bà, Tiêu Kinh Sơn càng cẩn thận hơn. Việc trong nhà dĩ

nhiên là không dám cho Mai Tử đụng đến, có lúc Mai Tử muốn xuống giường đi dạo

hắn cũng cẩn thận đi theo sau đỡ lấy. Mai Tử nhìn hắn một đại nam nhân thành ra

vẻ khẩn trương như thế, trong lòng vừa buồn cười lại vừa hưởng thụ, không thể

không sai bảo hắn lại đây nắn chặt bắp chân đấm đấm lưng cho nàng.



Xoa bóp

bắp chân nửa ngày, còn phơi nắng buổi sáng, Mai Tử rất thoải mái, cuối cùng uể

oải nói: "Được rồi."



Tiêu

Kinh Sơn thấy Mai Tử phát lời nói, quả nhiên dừng lại, vội vã cầm một cái ghế

gỗ đặt dưới chân Mai Tử, sờ sờ bụng nàng nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay nó không

động à?"



Mai Tử

bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ hắn sờ sờ bụng mình, cười nói: "Nó cũng phải ngủ

chứ, làm sao khi nào cũng động được."



Tiêu

Kinh Sơn vừa bóp chân vừa đấm lưng nửa ngày vẫn không thấy tiểu tử trong bụng

có động tĩnh, nhè nhẹ sờ mó cái bụng căng tròn của Mai Tử, có chút thất vọng:

"Ngày đẹp như thế này mà nó lại đi ngủ."



Mai Tử

nhìn dáng vẻ như có điều suy nghĩ của hắn, không nhịn được mím môi cười.



Tiêu

Kinh Sơn phủ lên bụng nửa ngày, chợt lên tiếng nói: "Chờ nó lớn lên một

chút, ta liền dẫn nó đi ra ngoài luyện võ săn bắn, nhất định không thể để nó

lười nhác giống như bây giờ."



Mai Tử
Lúc

được phép, hai chân hắn run run tiến vào phòng.



Phòng

trong hơi ấm mơ hồ mang theo mùi máu tươi, hắn nhìn qua một mảnh lăng loạn, chỉ

thấy trên giường trong chăn trong có mái tóc đẹp đen tuyền bên gối. Bên trong

mái tóc đẹp hơi ướt, khuôn mặt Mai Tử tái nhợt an tường mà nằm ở đó.



Bên

cạnh Mai Tử là một bao được bọc kín chỉ lộ ra một khuôn mặt trẻ sơ sinh nhỏ

xíu.



Hắn đi

rất chậm, động tác rất nhẹ, giống như sợ quấy rầy bọn họ.



Mai Tử

nương đang ngồi bên giường, thấy Tiêu Kinh Sơn đi vào thì tràn đầy ý cười:

"Là một tiểu tử mập mạp."



Tiêu

Kinh Sơn gật gật đầu, cúi đầu nhìn kỹ Mai Tử, lên tiếng hỏi: "Mai Tử có

sao không?"



Mai Tử

nương mỉm cười nhìn Mai Tử đang ngủ: "Nó mệt mỏi thôi, hôm nay cứ để nó

ngủ. Con vào rồi thì ở trong này canh lấy, ta đi nấu chút canh cho nó để nó

tỉnh lại bồi bổ."



Tiêu

Kinh Sơn vội vàng cảm ơn Mai Tử nương, nhìn nàng rời khỏi sau đó tự mình ngồi

bên giường, tử tế nhìn Mai Tử đang ngủ, còn có đứa nhỏ sơ sinh mặt mày còn chưa

giản ra.



Đây là

nữ nhân của hắn, đây là con trai của hắn.



Tiêu

Kinh Sơn cúi đầu nhìn kỹ bọn họ, trong mắt thậm chí có chút ẩm ướt, nhưng lần

này hắn không có lau.



Cũng

không biết qua bao lâu, Mai Tử thong thả mở mắt, nhìn một cái liền thấy nam

nhân thâm tình đang nhìn kỹ mình.



Mai Tử

chuyển động con ngươi, thấy bên cạnh có cái gì đó, ngọt ngào cười: "Là con

trai."



Tiêu

Kinh Sơn nhẹ nhàng vuốt ve hai má trắng nõn của nàng :"Ừ, nó bắt nạt

nàng lâu như thế, cuối cùng cũng chịu ra."



Mai Tử

suy nghĩ một chút, nói: "Chàng không được mang nó đi ra ngoài luyện võ săn

bắn, nó còn nhỏ."



Tiêu

Kinh Sơn nghe lời này, một lần nữa chuyển mắt sang tiểu tử đang say ngủ.



Nhỏ như

thế này, bây giờ hắn mang ra ngoài đi săn được sao?