Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 84 :

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Mai Tử

hồi tưởng lại lúc hai người quen biết, trong lòng không thể không nổi lên nghi

ngờ. Nam nhân này tuy cách chuyện không được hay lắm, nhưng lúc ở trên giường

thì đâu có hàm hồ như vậy. Lần thứ nhất không phải hắn đem nàng vùi dập trở qua

trở lại khắp người đều nhễ nhại đó sao. Vì sao hôm nay nàng đã dùng lực như thế

rồi mà hắn một chút cũng không có bất kỳ động tác nào. Thật sự không có cảm

giác hay là đang cố ý tránh né?



Nghĩ

chuyện này, Mai Tử đương nhiên không tránh khỏi nhớ tới lời mẹ trước lúc đi.

Nàng vươn vai cầm cái gương nhỏ đầu giường, đối diện soi soi, chỉ thấy nữ nhân

bên trong vẫn giống như Mai Tử lại không giống như vậy. Giống là bởi vì vẫn còn

đôi mắt long lanh của Mai Tử, không giống là bởi vì, hai má tròn hơn Mai Tử

trước kia nhiều, mặt trái dưa đã trở thành mặt trái xoan.



Mai Tử

sờ sờ mặt mình, vẫn bóng loáng như cũ mà, nhưng rốt cuộc vẫn không mềm mại bằng

lúc mười sáu mười bảy tuổi, chẳng lẽ Tiêu Kinh Sơn thật sự chán ghét nàng rồi?



Mai Tử

mặc dù cảm thấy theo tính cách của Tiêu Kinh Sơn thì việc này rất không có khả

năng, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn chứa nghi ngờ, trên mặt có vài phần hạ

xuống. Đang nghĩ như thế, bỗng nghe bên ngoài cửa lớn có người kêu: "Mai

Tử tỷ có ở nhà không?"



Mai Tử

xuyên qua cửa giấy nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy khuê nữ nhà Diêm lão út, bây giờ

đã mười lăm mười sáu tuổi, mặc một thân vải thô áo hoa, đang đứng trước cửa

nhoi đầu hướng trong nhà nhìn vào.



Mai Tử

vội vàng kêu lên: "Ở trong nhà đây, vào đi."



Vừa

nói, Tiêu Kinh Sơn từ phòng bếp đi ra, thấy khuê nữ Thủy Tụ nhà Diêm lão út

liền hỏi thăm có chuyện gì. Khuê nữ nhà Diêm lão út nhìn thanh tú, nói chuyện

hay cúi đầu cười, lúc này nhìn thấy Tiêu Kinh Sơn thì chưa nói chuyện mà má đã

hồng, chớp con ngươi đen láy tò mò đánh giá Tiêu Kinh Sơn, mở miệng nhỏ giọng

nói: "Mẹ ta nói vải may giày trong nhà đã có chút cũ, lại đây hỏi Mai Tử

tỷ có dư vải không?"



Nhà Mai

Tử vì có thêm em bé nên Mai Tử nương có kiếm vải về để dùng làm tả, lúc làm tã

đương nhiên còn dư. Mai Tử nghe nương tử Diêm lão út muốn dùng liền kêu Thủy Tụ

vào nhà, còn mình đứng dậy đi tới cái rương đầu giường lấy ra một xấp vải lẻ

tẻ: "Trong này còn nhiều, muội xem có cái nào dùng được không? Cứ chọn

đi."



Thủy Tụ

mím môi cười cười: "Không cần, tùy tiện được rồi, có thể sử dụng là

được."
cười trêu ghẹo nói: "Bây giờ ta mới biết, thì ra chàng là nam nhân tốt

trong trăm có một tám, trăm dặm quanh thôn, làm cho bao nhiêu tiểu cô nương để

ý chàng."



Lời nói

nói ra làm Tiêu Kinh Sơn bất đắc dĩ cười: "Xem nàng nói kìa, sao ta không

biết chút nào vậy."



Mai Tử

nghiêng mắt nhìn hắn, nhìn một lúc rồi chợt cầm cái tã trước mắt ném qua, trong

miệng trách cứ nói: "Hừ, ta thấy chàng thật ra rất biết cách câu dẫn tiểu

cô nương vui vẻ !"



Tiêu

Kinh Sơn đương nhiên không bị một cái tã nhẹ như lông rơi trúng đầu. Hắn đưa

tay ra cái tã liền bị hắn tinh chuẩn cầm trong tay. Hắn cũng nhìn ra nương tử

mình trong lòng không được thoải mái, liền ngồi bên giường, bắt lấy tay Mai Tử,

rất oan uổng nói: "Ta đâu có câu

dẫn tiểu cô nương vui vẻ đâu?"



Mai Tử

lại tranh luận với hắn, miệng nói: "Chàng chính là câu dẫn tiểu cô nương

vui vẻ!"



Tiêu

Kinh Sơn bất đắc dĩ: "Không có, ta chưa từng để ý bất kỳ tiểu cô nương

nào."



Mai Tử

nhìn hắn thực uất ức, trong lòng suy nghĩ một chút mình thật sự cũng có điểm

quấy nháo vô lý, liền lời nói gió một phen, cố ý cười nói: "Chàng thực sự

chưa từng để ý bất kỳ tiểu cô nương nào?"



Tiêu

Kinh Sơn nghiêm túc lắc đầu: "Chưa từng để ý."



Mai Tử

lại hì hì cười một tiếng, con ngươi sáng trong hư đốn nhìn hắn: "Lúc đó ta

cũng là một tiểu cô nương thanh tú trong sơn thôn, vậy chẳng lẽ chàng cũng chưa

từng để ý ta?"



Tiêu

Kinh Sơn nhìn dáng vẻ hư đốn của nàng, ngược lại nhất thời không nói nên lời,

vạn không nghĩ tiểu nương tử rụt rè của mình ngày xưa bây giờ đã sớm học được

cách đào một cái hố để mình nhảy vào.



Mai Tử

lại không tha, bắt tay hắn thúc giục: "Mau nói, ngày đó vì sao chàng lại

lấy ta, rốt cuộc là nghĩ thế nào? Chẳng lẽ chàng thật sự chưa từng liếc ta cái

nào?"