Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 85 :

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Tiêu

Kinh Sơn ngồi ở mép giường, cười nhìn nàng nói: "Đều là chuyện lâu như vậy

rồi, ai còn nhớ được."



Mai Tử

đương nhiên không nghe, tay nhỏ bé kéo bàn tay to của hắn, bất mãn đấm đấm lòng

bàn tay hắn vài cái: "Chẳng lẽ lúc đó chàng một cái cũng không nhìn ta,

chỉ vì đã cứu ta nên mới đem ta cưới về nhà?"



Tiêu

Kinh Sơn đưa tay ra để nàng dễ đấm hơn, trong miệng mang theo ý cười nói:

"Khi ấy cái mạng nhỏ của nàng thiếu chút nữa cũng không còn, cả người đều

được ta cứu về, sau này cũng là ta ôm nàng về nhà , làm sao có thể nhìn cũng

không nhìn đây."



Mai Tử

suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, hồi ức lúc đó nhỏ giọt trở lại, trong lòng

vừa ngọt vừa chua, cuối cùng vẫn không nhịn được lệch đầu tò mò hỏi: "Khi

ấy chàng thấy dáng vẻ ta thế nào, trong lòng nghĩ thế nào?"



Tiêu

Kinh Sơn nghe nàng nhắc tới quá khứ, con ngươi cũng mang theo điểm hồi ức, cảm

khái nói: "Lúc đó nàng là đứa nhóc, ngây ngốc, cố tình lại cố chấp muốn

chết. Khi ấy ta liền nghĩ, tiểu cô nương này a, vừa nhìn liền biết tính tình

bướng bỉnh, ta phải lấy nàng về nhà, nếu không ——" hắn nói đến đây ngược

lại trầm ngâm , không nói tiếp nữa, chỉ mỉm cười nhìn kỹ Mai Tử.



Mai Tử

nóng lòng, kéo lấy tay của hắn hỏi: "Nếu không thì như thế nào?"



Tiêu

Kinh Sơn lại cười ra tiếng: "Nếu ta không lấy nàng về nhà, nàng ấy dáng vẻ

ngây ngốc như vậy, không biết sau này có thể sống nữa hay không."



Mai Tử

nghe hắn nói như thế vẫn cảm thấy không đủ, chớp mắt nhìn hắn, bất mãn nói:

"Chẳng lẽ chàng cứu A Hoa A Thảo gì gì đó cũng muốn mang về nhà?" Lời

này nói ra liền ngửi thấy nho nhỏ vị chua rồi. Chuyện này thật ra chỉ thuộc

loại dấm chua nho nhỏ, sau này nếu nhớ lại có thể xem là ký ức đẹp, nhưng nếu

ngâm lâu thì chua này càng ngày càng nồng.



Tiêu

Kinh Sơn biết bình dấm nhỏ này không nên đụng vào, mà chuyện đó cũng không muốn

nói nhiều. Hắn lập tức lên giường, đưa tay ôm nàng vào lòng, cúi xuống tóc nàng

mang theo nụ cười đùa giỡn nói: "A Hoa A Thảo làm gì tốt bằng Mai Tử, có

thể ăn có thể sờ, không có chuyện gì còn có thể cùng sinh con."



Hơi thở

Tiêu Kinh Sơn nóng bỏng mang theo mùi vị phái nam phun lên cổ, lên má Mai Tử,

làm cả người nàng nhất thời mềm xuống, cười cười liếc hắn một cái, oán giận

nói: "Chàng chỉ được cái nói, lúc nãy còn bỏ chạy xuống bếp đó thôi."



Tiêu

Kinh Sơn lấy cằm râu chống lên đỉnh đầu nhỏ đầy tóc mềm của Mai Tử, nhẹ giọng

nói: "Ta biết ngay nàng sẽ suy nghĩ miên man, chúng ta cũng cùng nhau lâu

như thế, nàng còn chưa tin ta?"



Mai Tử

cắn môi nói: "Ta dĩ nhiên tin chàng, nhưng chàng cũng nói rõ ràng đi,

chẳng lẽ chàng thật sự chê ta sinh con xong thì dáng người biến dạng?"



Tiêu

Kinh Sơn nghe ra uất ức trong lời nói của nàng, không nhịn được cười ra tiếng,

cầm lấy mấy sợi tóc rơi trên vai nàng nói: "Nàng quả nhiên vẫn là bé ngốc,

ta làm sao có thể chán ghét nàng. Với lại ——"

Con ngươi hắn như có như không quét qua bộ ngực được một tầng quần áo che

lấy, hai đoàn trắng noãn còn lờ mờ có thể thấy được: "Tiểu Mai Tử của ta,

sinh con xong, thật đúng là chín triệt để."
chọc cho cả người Mai Tử run rẩy một trận, chỉ có thể chặt chẽ ôm lấy bờ eo của

hắn, cắn bờ vai của hắn.



Tiêu

Kinh Sơn đợi hơn phân nửa ngón tay đi vào rồi con ngươi thâm trầm chỉ nhìn chằm

chằm hai má hồng đẹp của Mai Tử, ách thanh nói: "Đau không?"



Cả

người Mai Tử đang bị hắn ôm lấy, lúc này nheo con ngươi mở môi nói: "Không

đau . . . . . . Có chút. . . . . ."



Tiêu

Kinh Sơn nhíu mày, thì thầm hỏi: "Như thế nào?"



Mai Tử

nhíu nhíu mày, nghiêm túc cảm thụ tư vị ngón tay này mang đến, cuối cùng khuôn

mặt vẫn hồng, chôn trên ngực hắn nhẹn tiếng nói: "Có chút ngứa. . . . .

.Chàng động một chút. . . . . ." Lời này vừa nói, thân thể liền co rút một

cái.



Tiêu

Kinh Sơn thấp ách mà cười ra tiếng, cúi đầu hôn hôn bên tai nàng, nhỏ giọng

nói: "Yên tâm, ta sẽ . . . . . ."



Mai Tử

cho là hắn sẽ như trước đây thật lâu từng làm qua bắt đầu đi vào, nhưng ai dè

hắn lại không làm thế, mà lại dùng một ngón tay khác độc ác ở bên trong dao

động, tư thế kia lại giống như muốn đem cả người nàng xé toạc ra.



Mai Tử

"A" phát ra một tiếng kêu mềm mại, trong miệng oán giận nói:

"Đừng, chàng người xấu này!"



Tiêu

Kinh Sơn cúi đầu "Ừ" một tiếng: "Ta sẽ nhẹ một chút."



Sau đó

Tiêu Kinh Sơn quả nhiên nhẹ hơn nhiều, đầu ngón tay ở nơi bí ẩn đi vào đi ra.

Mai Tử từ khi sinh con liền cực kỳ nhạy cảm, lúc này bị đầu ngón tay thô lệ của

Tiêu Kinh Sơn vuốt ve đùa bỡn, miệng suối liền khẽ run rẩy, phún ra nhiều nước

mật hơn.



Lúc này

cả người Mai Tử đều trở nên mềm mại, thân thể cân đối hiện lên một lớp phấn

hồng dụ người, lại thêm con ngươi mê lỵ, cái miệng nhỏ thở nhẹ, thật sự giống

như Mai Tử chín muồi dụ người.



Tiêu

Kinh Sơn lấy chòm râu mảnh vụn cọ cọ lên ngực cân đối của nàng, trong miệng thì

thầm nói: "Thật muốn muốn nàng làm cho ta lần nữa. . . . . ."



Mai Tử

còn chưa kịp nói gì, bỗng nghe bên cạnh có tiếng khóc của trẻ sơ sinh thanh

thúy vang lên, cuống quít quay nhìn, chỉ thấy tiểu tử đang ngủ bên giường đã

tỉnh.



Mê ly

trong mắt Mai Tử liền lập tức theo gió bay đi, bất mãn đẩy Tiêu Kinh Sơn trên

người chỉ đạo: "Con khóc rồi kìa, chắc là đói, chàng mau tránh ra, ta đi

ôm nó."



Lúc này

Tiêu Kinh Sơn thời thanh tỉnh, những thứ thì thầm mè nheo khàn khàn thống thống

kia đều vứt đi lên chín tầng mây. Hắn cuống quít ngồi dậy phủ thêm áo cho Mai

Tử, lại vội vàng đem quần của mình mặc vào rồi xuống giường, trong miệng còn

nói: "Nàng nhìn nó một chút, ta đi lấy tã."