Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 86 : Đêm tuyết lớn, có khách từ phương xa đến

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Vài

ngày nay tuy Mai Tử đã xuống giường được rồi nhưng thằng bé không chịu rời mẹ,

phần lớn thời gian Mai Tử đều phải bế nó trên người, thế là bên trong bên ngoài

mọi việc vẫn phải do Tiêu Kinh Sơn làm. Còn may bây giờ đang là mùa đông, không

năm nào núi không đầy tuyết, Tiêu Kinh Sơn coi như có đi ra ngoài cũng sợ rất

khó kiếm được thú vật còn sống. Mà mùa đông đến, hắn đã sớm tích trữ đủ các

loại thịt lương thực trong hầm đất, đủ để bọn họ dùng trong mùa đông.



Tiêu

Kinh Sơn làm xong công việc dưới bếp, nhàn đến vô sự liền đi sửa chữa hàng rào.

Thỉnh thoảng gặp phải bão tuyết, hắn liền vui vẻ ôm Mai Tử cùng con nằm trên

giường, nói chuyện trước kia, nhìn tuyết ngoài cửa sổ một chút, giỡn chọc con

trai một phát.



Đứa bé

này mới đầy tháng, mũi đã ra mũi mắt đã ra mắt. Theo Mai Tử nương thì đứa bé

này ngày thường đoan chính, môi hồng răng trắng, sau này sợ sẽ chuyên đi chọc

ghẹo cô nương nhà người ta.



Mai Tử

nương nói lời này, tiểu tử vừa đúng nghe được, liền hứng thú uốn éo đầu nhìn

qua, con ngươi tĩnh lặng trong suốt tò mò quan sát Mai Tử nương. Mai Tử ở bên

cạnh thấy vậy, vội vàng thừa dịp dạy nó: "Đây là bà ngoại, gọi bà ngoại đi

con." Tiểu tử rất cho mẹ mặt mũi, tuy không thực sự nói được từ bà ngoại

nhưng ngược lại lại hướng Mai Tử nương nhếch miệng cười.



Này

cười một tiếng chọc cười Mai Tử nương, nàng mừng đến hứng thú hôn hôn trán đứa

bé. Hôn xong rồi, Mai Tử nương cảm khái nhìn tiểu tử: "Đứa bé này đặt tên

là gì, trong lòng các con có tính toán gì chưa?"



Chuyện

tên này, buổi tối Mai Tử nằm trong lòng Tiêu Kinh Sơn nghĩ qua rất nhiều, nhưng

nàng nghĩ một cái lại hủy một cái, cảm thấy bất luận cái tên nào cũng có điểm

không xứng với tiểu bảo bối của mình. Nàng bất đắc dĩ chọt chọt lồng ngực Tiêu

Kinh Sơn để hắn nghĩ, nhưng Tiêu Kinh Sơn lại khước thuyết không vội.



Mai Tử

nghi ngờ nhìn Tiêu Kinh Sơn, cuối cùng cho ra một kết luận: "Chàng cũng

không có ý kiến gì hay đúng không?"



Tiêu

Kinh Sơn lại cười: "Cứ cho là ta có ý kiến hay, chỉ sợ nàng cũng cảm thấy

không xứng với thiên hạ đệ nhất người thấy người yêu của nàng."



Mai Tử

chợt cảm thấy hắn cười mang theo một tia chế nhạo, không nhịn được nâng quyền

đấm qua: "Chẳng lẽ tâm can của ta không phải tâm can chàng sao? Chẳng lẽ

con trai chúng ta không phải là người thấy người yêu sao?"



Tiêu

Kinh Sơn cười nhạt bắt lấy nắm tay nàng: "Hôm nay tâm trí nàng trừ tâm can

nàng ra, còn có người khác nữa sao?"



Mai Tử

chợt cảm thấy lời hắn nói có dụng ý, xem xét hắn một lúc, cuối cùng chợt nói:

"Chàng đã lớn đến chừng này rồi, lại đi ăn dấm chua của con trai à."
Chiếm Phong nhìn mọi người một chút, đen mặt thuận theo Tiêu Kinh Sơn ra ngoài.



Mọi

người còn chưa kịp phản ứng, tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ nhìn đứa bé trong

lòng Mai Tử.



Bùi

Chiếm Phong nghiêm mặt, chất vấn nói: "Các ngươi còn sững sờ ở đó làm gì,

đi ra nhanh lên."



Mọi

người không hiểu được chuyện gì, nhưng vẫn sờ sờ lỗ mũi thuận theo Bùi Chiếm

Phong ra ngoài. Bùi Chiếm Phong nhìn mọi người đi ra, cuối cùng còn thuận tay

đóng cửa phòng.



Mai Tử

nhìn động tác của Bùi Chiếm Phong, trong lòng không khỏi cảm kích hắn quan tâm,

ngồi ở mép giường ôm đứa bé vung áo lên bắt đầu cho đứa bé ăn nãi.



Tiêu

Kinh Sơn đang đứng ở trong sân cầm chậu nước giặt tã, Bùi Chiếm Phong cũng tùy

tiện đứng bên cạnh nói chuyện với hắn. Mọi người thấy hai vị đầu lĩnh đứng thì

mình cũng ngượng ngùng đứng theo, đương nhiên càng không thể không biết xấu hổ

ngồi ghế, thế là nhất tề ngồi xổm xuống.



Tiêu

Kinh Sơn vừa giặt tã vừa nói: "Đây là trong núi, ta chỉ là người dân bình

thường, sau này đừng gọi tướng quân phu nhân gì gì đó nữa."



Bùi

Chiếm Phong gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn mọi người một chút: "Tướng quân

nói, các ngươi đã nhớ chưa?"



Mọi

người nói: "Nhớ rồi."



Mắt

Tiêu Kinh Sơn dẫn theo ý cười, nhẹ nhàng bất đắc dĩ nhìn Bùi Chiếm Phong.



Bùi

Chiếm Phong sờ sờ lỗ mũi, cúi đầu nói: "Ừ, ta cũng nhớ rồi, Tiêu đại

ca."



Bên này

bọn họ vừa nói chuyện, Mai Tử bên kia đã cho con ăn xong. Đem quần áo hợp lại,

lại đem đứa bé dụ dỗ đi ngủ, cẩn thận đem nó đặt xuống giường, lúc này mới nhìn

ra ngoài song cửa.



Chỉ

thấy bên ngoài có mấy bông tuyết lẻ tẻ rơi, trong tuyết, một đám đại nam nhân

đang nửa ngồi trong sân một tiếng cũng không nói nhìn Tiêu Kinh Sơn giặt tã.



Bên

ngoài sân, một đoàn ngựa chiến ngày xưa, lúc này đang ôn thuận đứng trong

tuyết, trên lưng gánh lấy tổ yến, vòng tay, ngọc hộ mệnh vân vân trong truyền

thuyết.