Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 88 : Tay phải

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Ở vùng

thôn nhỏ này, thật ra ngày đông sợ nhất chính là miệng cơm nhiều. Mùa đông đi

ra ngoài săn bắn cũng không có phương tiện, trong nhà thì có nhiều nam nhân sức

ăn lớn như thế, Mai Tử vốn còn có chút lo lắng cung ứng không đủ. Nhưng bây giờ

nhìn người trong thôn toàn tâm tiếp đãi, cũng liền yên tâm.



Có mọi

người đồng tâm hiệp lực, mùa đông này xem như dễ dàng trôi qua. Đương nhiên bọn

cướp cũng rất cố gắng, phút chốc đem nhà nhỏ vốn sắp sụp lần nữa tu bổ tốt lại,

từ này trở đi xem như triệt để ở thôn Bích Thủy an cư.



Nghĩ

đến cái tên của tiểu bảo bối, bọn cướp bảy miệng tám lời suy nghĩ rất nhiều,

nhưng nghĩ ra chủ ý nào liền phản bác nói không tốt, bảy miệng tám lời không có

cái nào thống nhất ý kiến được. Sau này có một lần, Mai Tử nương chưng gạo

nếp cho mọi người, nhìn thấy

đám người vừa nhai cơm vừa tranh luận, không nhịn được nói câu: "Không

phải chỉ là nhũ danh của đứa bé thôi sao, chỗ này đâu cần phải lấy tên cho cao

quý, trong sơn thôn chúng ta chỉ cần tiện là tốt rồi, có thể tùy tiện lấy tên

gì cũng."



Khi ấy

một tên cướp cầm nắm cơm trong tay nói: "Có cơm nắm để ăn là ta đã rất

thích, ăn vào vừa có mùi vị vừa no bụng, vả lại khi nào cũng có thể ăn, chẳng

lẽ dùng tên này cũng được?"



Mai Tử

ôm một nồi cơm từ phòng bếp đi ra, nghe lời này thì "Hì hì" cười:

"Nếu luận nhủ danh thì cái tên Cơm Nắm này cũng không sai."



Lập tức

mọi người đều vỗ bắp đùi nói hay, thế là một nhóm người thương lượng chờ Tiêu

Kinh Sơn trở về xem hắn nghĩ thế nào. Tiêu Kinh Sơn có ý khiến gì? Đương nhiên

là không có ý kiến. Thật ra chuyện này mấu chốt ở chỗ Mai Tử, bây giờ nếu Mai

Tử cũng cảm thấy được, vậy thì Cơm Nắm gì gì đó đều được, dù sao sau này còn có

thể chính thức lấy đại danh sau.



Tiểu tử

Cơm Nắm dưới sự mong đợi của đám thúc ngày ngày lớn lên, đến khi xuân đến tiểu

sơn thôn thì tiểu tử Cơm Nắm thế mà đã có thể bò loạn trên giường. Bọn cướp

cũng vui vẻ trêu chọc nó, mỗi ngày đều có người để nó cưỡi trên lưng mình đi

chơi. Cơm Nắm vào lúc này vui đến quên trời đất sẽ níu tóc cướp đường thúc

thúc, nhìn bọn cướp cố làm tư thái "Oa oa" kêu to, nó liền cười đến

răng nhỏ trắng tinh tất cả đều lộ ra.



Vào lúc

này, Tiêu Kinh Sơn đã bắt đầu nghĩ đến kế kiếm sống cho bọn cướp rồi. Cái gọi

là lên núi kiếm ăn xuống sông kiếm nước, vùng rừng núi này quá lớn, kỳ thật coi

như một đám cướp cùng đi săn cũng không là vấn đề. Núi lớn cung cấp lớn, đồ ăn

bên trong bất tận dùng không hết. Nhưng Tiêu Kinh Sơn lại nghĩ, nếu chỉ dựa vào

việc săn bắn thì giờ có lẽ có cơm ăn, nhưng đến mùa đông lạnh giá tuyết lớn,

một nhóm người như thế khó tránh bị đói.



Tiêu

Kinh Sơn cầm lấy một cây sắt to đi dạo xung quanh núi nhỏ, cuối cùng có một

biện pháp: khai khẩn đất hoang.



Tin đó

như ngòi nổ lớn trong thôn, một nhóm người xung quanh không dám tin, đặc biệt

trưởng thôn Trần Kính Tổ. Hắn nắn lấy chòm râu lắc đầu vô cùng tĩnh táo:

"Thôn Bích Thủy chúng ta đời đời chính là như thế, khai khẩn đất hoang?

Kinh Sơn à ——" Lời nói hắn ý vị sâu xa: "Đây không phải chuyện dễ!

Nếu có thể được thì tổ tiên chúng ta đã sớm làm rồi."


Từ từ

chui vào lòng Tiêu Kinh Sơn, nằm trên ngực hắn tùy tiện vuốt

ve. Mai Tử giống như trở lại lúc mới gả cho hắn. Thật ra thời gian đó như chỉ

chớp mắt một cái, giờ nàng cũng đã là mẹ của con nàng rồi.



Mai Tử

dở sở trường lấy ngón tay miêu tả vết sẹo của Tiêu Kinh Sơn, chợt nhớ tới một

chuyện, liền đưa tay cầm lấy tay phải của hắn.



Tới hôm

nay, Tiêu Kinh Sơn mặc dù một mực khai hoang nhưng hắn đều dùng tay trái cầm

cuốc, không dám dùng lực tay phải.



Mai Tử

thở dài một hơi, mặt nhỏ nhắn nằm trên ngực hắn mè nheo thì thầm: "Chẳng

lẽ cái tay này sau này không thể tốt lên được sao?"



Bàn tay

Tiêu Kinh Sơn ôm lấy eo nàng, vuốt nhẹ sau lưng nàng nói: "Yên tâm, sau

này sẽ tốt thôi."



Mai Tử

vẫn đau lòng: "Lúc nào mới có thể tốt đây?"



Tiêu

Kinh Sơn lại không nói lời nói, bàn tay thô lệ chỉ như có như không mơn trớn

lưng mềm của Mai Tử.



Mai Tử

bị hắn vuốt ve đến trong lòng phát ngứa, trên người cũng có chút mềm mại, liền

càng dựa thêm vào ngực hắn.



Hô hấp

Tiêu Kinh Sơn cũng có chút nặng nề, chợt hắn dùng sức một cái, đem cả người Mai

Tử ôm lên hai chân đang dạng ra của mình.



Lúc đầu

Mai Tử nhỏ giọng hô một tiếng, nắm tay đánh vào lồng ngực hắn, nói: "Chàng

người xấu này, dọa chết ta!"



Nhưng

đánh rồi đánh nàng chợt phát hiện không phù hợp, mở to mắt kinh ngạc nhìn

hắn.



Tiêu

Kinh Sơn cười nhẹ, trong mắt phát sáng: "Nàng nhìn gì vậy?"



Mai Tử

cúi đầu nhìn tay phải của Tiêu Kinh Sơn đang vịn eo của mình, vừa rồi….chính là

cái tay này đỡ cả người nàng dậy ?



Tiêu

Kinh Sơn lại nhíu mày nói: "Bé ngốc, nàng nhìn nhầm thôi." Vừa nói

hai tay đỡ lấy eo nàng, cường nàng đi xuống, hướng chính xác chỗ bồng bột của

hắn.



Mai Tử

chỉ cảm thấy mình nhanh chóng rơi xuống, đã có dị vật xông vào.



Nhưng

tâm tư của nàng vẫn như cũ dừng lại lúc vừa mới. Nàng ở một mảnh trên dưới nhấp

nhổ vẫn nghĩ, vừa rồi….khẳng định không nhìn lầm á.