Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 89 : A kính

Ngày đăng: 15:55 30/04/20


Ta tên

là A Kính, năm nay 11 tuổi, ở một nơi gọi là thôn Bích Thủy.



Thôn

Bích Thủy là một thôn rất lớn, mỗi nhà chúng ta có một căn nhà, bao quanh nhà

là từng mảnh ruộng đất. Chuyện ruộng đồng đều do chúng ta mọi người cùng nhau

làm, bình thường cha mẹ ta còn có thúc thúc thẩm thẩm sẽ cùng nhau trồng trọt,

thu được cái gì mọi người liền phân ra. Đương nhiên lúc nhà nông nhàn rỗi, bá

bá thúc thúc dưới sự dẫn dắt của phụ thân cùng nhau vào núi bắt chút thú rừng

cho bọn trẻ tham ăn chúng ta. Cứ đến lúc này, chúng ta mấy đứa bé đứa nào miệng

cũng chảy nước miếng.



Cha ta

nhìn rất cao rất cao, mẹ ta dịu dàng hay cười, ta còn có một ca ca vui vẻ hay

dẫn chúng ta chạy loạn khắp núi. Đương nhiên, ta còn có rất nhiều bá bá, thúc

thúc cùng thẩm thẩm.



Việc

này, bá bá thúc thúc đối với ta rất tốt, trong đó ta ưa thích nhất là Lỗ bá bá

cùng Bùi thúc thúc. Lỗ bá bá sẽ vỗ lấy tay biến ảo thuật cho ta xem, còn có một

chòm râu xuề xòa cho ta kéo chơi. Đương nhiên sau này lúc ta lớn lên một chút,

cũng không dám kéo nữa, o(╯□╰)o.



Mẹ ta

nói, nếu như ta còn dám kéo chòm râu của Lỗ bá bá, nàng sẽ không cho ta gặm giò

heo nữa. Nghĩ đến hương vị thơm nồng cùng thịt dai dai của giò heo, ta cảm thấy

vẫn cách ly chòm râu của Lỗ bá bá xa một chút thì tốt hơn, đồ chơi có thể bỏ,

ăn thì không.



Không

có chòm râu của Lỗ bá bá, ta liền đem ánh mắt chuyển sang Bùi thúc thúc. Bùi

thúc thúc người này bình thường cũng không thích nói chuyện, nhưng hắn đối với

ta rất tốt. Hắn chỉ có ba con trai, đều là trứng thối, cho nên hắn rất sủng ái

ta, ta muốn cái gì hắn cũng cho, có lúc còn len lén mang giò heo cho ta ăn. Ta

không có chòm râu để chơi nên liền giả vờ khổ sở bôi nước mắt để hắn dẫn ta đi

trèo cây, chỉ tiếc là hắn không bị lừa, hắn nói ta đến chỗ Hoa ca ca học trèo

cây. Hừ, ta đương nhiên biết ca ca khẳng định sẽ không mang theo ta đi trèo

cây, Bùi thúc thúc chỉ ứng phó ta mà thôi, trong lòng ta rất rõ ràng, ta không

còn là đứa bé.



Thiên

Phi nhà Lỗ bá bá tốt bụng bay lại đây nói: "Cùng ta đi tìm bảo bối

không?"



Ta nhàm

chán nhìn Thiên Phi một cái, nghĩ thầm tìm bảo cái gì a, trong núi này có mảnh

đất nào ta chưa đi qua. Thiên Phi lại thần thần bí bí nói cho chúng ta biết:

"Cơm Nắm ca ca nói, trong hầm nhà ta có thứ rất thú vị, buổi tối sẽ phát

sáng."



Ta nghe

vậy có hứng thú, ta biết Cơm Nắm ca ca nhà ta rất thông minh, hắn nói lên chủ ý

nhất định sẽ không tồi.



=========================



Ngày

hôm sau, phụ thân cùng bá bá thúc thúc đều ra đồng làm việc, mẹ thì cùng một

đám thẩm thẩm ở trong sân phơi những trái cây hoa quả hái được trên núi. Cơm

Nắm ca ca nhà ta trừng ta một cái, ta liền len lén theo hắn chạy đi.


Thiên

Phi nhìn ra khổ sở của ta, len lén nói với ta: "Mẹ ta có một ít bạch trắng

cũng ngân lượng, là đồ trước kia ở ngoài núi, bây giờ vẫn đặt trong hộp trang

sức đấy."



Mắt ta

sáng lên, níu lấy cổ áo Thiên Phi nói: "Chúng ta cùng nhau rời khỏi

đi!"



Thiên

Phi trộm bạc trắng ngân lượng của mẹ hắn, chúng ta cũng nhân một ngày trời chưa

sáng rời khỏi thôn Bích Thủy.



Lúc đi

ra ngoài sân nhỏ, lòng ta chợt rất không nỡ bỏ cha và mẹ, nhưng ta len lén

xuyên qua cửa giấy nhìn vào. Ta thấy cha ta vẫn như cũ ôm mẹ ta, mẹ ta thế mà

vẫn giống như đứa bé tựa vào trong lòng cha ta.



Lòng ta

âm thầm cười một phen, nghĩ thầm mẹ ta có cha ta, cha ta có ta mẹ, ít đi chúng

ta bọn họ cũng không sợ, với lại ta còn trở về.



Nghĩ

thông suốt, ta không chút nào do dự đeo lấy gói đồ nhỏ rời khỏi.



Sáng

sớm này, trong núi có sương, ta cùng Thiên Phi hướng ngoài núi mà đi, đi tới

đầu núi nhỏ chúng ta quay đầu nhìn, trước mắt một mảnh sương mù, chúng ta không

thấy được tiểu sơn thôn quen thuộc ngày xưa nữa.



Thiên

Phi thúc giục ta: "Nhanh lên, nếu không sẽ bị bắt gặp."



Ta suy

nghĩ thấy cũng đúng, liền vội vã cùng hắn gấp rút lên đường.



Ngay

lúc đó ta đương nhiên sẽ không ngờ, chuyến đi này chính là vài năm.



Vài

năm, ta đi qua rất nhiều con đường, gặp được rất nhiều người, cũng kinh nghiệm

rất nhiều chuyện.



Ta tự

mình trải qua một triều đại sụp đổ, thấy được một Vương Quốc nổi lên. Ta cũng

chứng kiến một đoạn lại một đoạn chuyện tình cảm động lòng người.



Đương

nhiên, ta còn gặp được một nam nhân giống cha ta yêu thương mẹ ta sủng ta như

vậy.



Vài năm

sau, Cơm Nắm ca ca nói: "Chúng ta trở về đi thôi."



Ta gật

gật đầu, dắt lấy ta nam nhân ta yêu, nghiêm túc nói cho biết hắn: "Ở một

nơi xa xôi, có thôn Bích Thủy, đó là một nơi rất tốt."



-------- Hết Truyện ---------