Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 48 : Sô-cô-la và hoa hồng

Ngày đăng: 12:30 19/04/20


Edit: Thố Lạt



Cô đi tới trước một miếng bánh ngọt, thấy bánh ngọt này có phần đen, giống như bánh kem sô cô la, nhưng nhìn hoa văn trân bánh và mùi tỏa ra, Lâm Khả Tụng biết là không phải. Dùng dao cắt bánh ra trước, sau khi xác định bên trong không có nhân, Lâm Khả Tụng cắt một miếng nhỏ.



Khi vị thơm ngọt có chút mềm xốp tỏa ra trong miệng, cô hoàn toàn ngây dại.



Thật sự không ngờ cà rốt lại cũng có thể dùng làm bánh ngọt, hơn nữa còn là bánh ngọt ngon như vậy!



Lâm Khả Tụn viết lên máy tính bảng: cà rốt, bột mì hạng hai, bột nở, baking soda, bột quế, trứng gà, đường cát trắng, táo, hạt óc chó, nho khô, gừng, đinh hương, tiêu, nhục đậu khấu.



Vừa viết, cô vừa kinh ngạc trong lòng, thật sự không ngờ một chiếc bánh ngọt bình thường lại dùng đến nhiều gia vị và nguyên liệu nấu ăn như vậy!



Vô luận là vị hay mùi cũng đều riêng biệt như thế, hương lưu trong miệng, không hề hợp với món ăn thông thường!



Nhưng muốn dung hòa vị cà rốt với gừng, tiêu, nhục đậu khấu, vẫn cần chút gì đó...



Là cái gì chứ?



Khi Lâm Khả Tụng nhíu mày suy nghĩ, trên máy tính bảng hiện lên thứ tự của cô lại tụt xuống hạng sáu.



Đây quả thật là một cuộc tranh tài!



Bình tĩnh, Lâm Khả Tụng!



Cô hít một hơi thật sâu, tự nhắc mình đừng để ý đến tất cả xung quanh, tiếng bàn tán của khán giả, còn có lời bình luận căng thẳng của người dẫn chương trình để tạo không khí sinh động.



Là muối!



Sao cô lại quên muối cơ chứ?



Rất nhiều người nghĩ, bánh ngọt hẳn có vị ngọt, nên vốn không hề tưởng tượng được trong đó lại có muối!



Sau khi cô viết "muối", trước khi nộp lên bỗng nghĩ đến làm bánh ngọt sao có thể không cho dầu chứ?



Trong bánh này dùng dầu gì đây? Bơ? Dầu ô liu?



Trời ạ, cái này không hề dễ nếm ra như vậy!



Lâm Khả Tụng chỉ có thể xem xét từ độ dày và tính chất cùng với hương vị của bánh.



Đây không phải vị bơ, cũng không phải vị dầu ô liu... Còn có dầu gì được dùng để làm bánh ngọt nữa?



Nhất định không phải dầu đậu phông và dầu đậu nành, càng không phải dầu vùng...



Là dầu hướng dương!



Tuy Lâm Khả Tụng do dự, nhưng cô vẫn nộp đáp án của mình lên.



Hệ thống cho biết đáp án của cô chính xác, cô nhảy từ vị trí thứ sáu lên vị trí thứ tư trong nháy mắt. Cô biết, trong số những thí sinh đứng trước cô trên bảng xếp hạng nhất định có người trả lời sai, nên thứ hạng giảm xuống.



Lâm Khả Tụng thở ra một hơi, tiếp tục nếm thử món tiếp theo.



Bao gồm nước chấm Mexico nào đó, da bò nhồi nấm thịt băm, thịt cừu áp chảo, sủi cảo tôm kiểu Trung Quốc và mì Dương Xuân, vân vân.



Cô bỗng bị giáng xuống vị trí thứ ba từ dưới đếm lên vì nếm nhầm đường nâu trong bánh ngọt kiểu Anh thành đường trắng, sau đó lại nhờ nếm ra đồ hầm Provence, mì Thiên Tằng kiểu Ý, bánh nướng nhân tiêu mà tăng lên lại hạng tư.



Dường như mỗi món ngọt, món ăn ở nơi này, đều nằm trong sách nấu ăn Giang Thiên Phàm đưa cho cô xem.



Nhưng món nào cũng không làm theo cách trong sách, luôn phá cách khác thường.



Nhưng phá cách này không hề lập dị, mà đạt đến trình độ vị giác mới cao hơn.



Nếu không phải vì cuộc thi, Lâm Khả Tụng nghi ngờ bản thân sẽ thoải mái ăn ngấu nghiến, còn gì có thể hấp dẫn hơn vô số món ngon trước mặt nữa đây?



Khi Anna Lisi giơ tay lên, dùng nĩa đánh lên ly rượu một lần nữa, có nghĩa là cuộc thi chỉ còn một phút nữa.



Trong một phút Lâm Khả Tụng có thể nếm ra ít nhất hai món.



Một vài thí sinh đã giảm tốc độ nếm món ăn, trở nên cẩn thận hơn.



Thời gian này chính là lúc thứ hạng lên xuống lớn nhất. Không cẩn thận một chút, có thể rơi từ thiên đường xuống địa ngục.


Về phòng mình, phát hiện anh lại giúp cô thu dọn hành lí.



Ảnh gia đình của cô được anh đặt ở đầu giường, áo khoác treo vào trong tủ quần áo. Ngay cả áo sơ mi cô vo vún bỏ vào vali cũng được Tống Ý Nhiên ủi phẳng như mới mua về từ cửa hàng.



Khi anh xách túi đồ lót của cô ra, Lâm Khả Tụng lập tức nhào tới, "Cái này để em tự sắp xếp! Tự sắp xếp!"



"À.. anh biết rồi, em để vài ngày không giặt?" Tống Ý Nhiên ôm tay tựa vào tường nhìn Lâm Khả Tụng cười.



Nụ cười của anh luôn dụ người, cộng với đáng đánh đòn.



"Anh nghĩ em là anh à? Đồ mới mua đều chỉ mặc một lần rồi bỏ?"



"Anh không hề bỏ. Hơn nữa tuyệt đối chăm chỉ hơn em!"



"Ha ha." Lâm Khả Tụng nhét túi lớn kia vào ngăn kéo khóa kĩ.



"Em không tin, vậy đến nhà nh xem thử đi."



"Em có thói xấu nhìn xem người ta có giặt đồ lót hay không à?"



"Anh nghĩ em rất muốn xem đấy." Tống ý Nhiên tỏ vẻ "chẳng lẽ không phải vậy".



Lâm Khả Tụng vừa bực mình vừa buồn cười, giống như quay lại thời học sinh châm chọc lẫn nhau. Lúc đó cô và Tống Ý Nhiên có lẽ qua tám trăm năm cũng không thay đổi.



"Anh mệt, ngủ ở chỗ này của em một lát."



Nói xong, Tống Ý Nhiên lên giường của Lâm Khả Tụng, nhân tiện cuốn chăn. Tư thế kia giống như phòng của Lâm Khả Tụng là nhà của anh vậy.



"Này, anh ngủ trong này, em phải ngủ đâu?" lâm Khả tụng tức giận đẩy đẩy vai anh.



Tống Ý Nhiên không biết xấu hổ vỗ vỗ sau lưng.



"Ngủ đi ngủ đi! Ngủ chết anh!" Lâm Khả Tụng trở lại cạnh vali, mở ngăn kéo, lấy ra một cái laptop.



Đó là điều học được mà cô tâm đắc khi ở bên Giang Thiên Phàm.



Tống ý Nhiên đứa lưng về cô dùng giọng nói mang theo chút buồn ngủ nói: "Khi cuộc thi kết thúc... em cùng học bài với anh đi."



Lâm Khả Tụng nghiêng mặt qua, nhìn cái gáy lộ ra ngoài chăn của Tống Ý Nhiên, có chút cô đơn.



Nên nếu em không ở bên anh, anh cũng sẽ cô quạnh.



"ừ."



Lúc này, ngoài của vang lên giọng nói của Lâm Tiểu Tuyết: "Chị họ! Có chuyển phát của chị!"



"Chuyển phát của chị?" Lâm Khả Tụng bắt đầu nghi ngờ.



Không lẽ ba mẹ gửi gì tới? Nhưng nếu là họ, nên chọn vận tải biển chứ không phải chuyển phát... Phí chuyên chở mắc hơn kí gửi nhiều...



Vừa mở cửa, ánh mắt Lâm Tiểu Tuyết liến xuyên vào bên trong. Khi cô ta thấy Tống Ý Nhiên nằm trên giường của Lâm Khả Tụng, sắc mặt rất khó coi.



"Chuyển phát đâu?"



"Dưới lầu."



Giọng điệu của Lâm Tiểu Tuyết không còn thân mật như khi ăn cơm.



Lâm Khả Tụng mặc kệ cô ta, trực tiếp xuống lầu kí nhận chuyển phát. Địa chỉ viết bằng tiếng anh, chữ viết rất xa lạ, xem xét cẩn thận lại là địa chỉ biệt thự của Giang Thiên Phàm.



Anh lại gửi đồ cho mình.



Là gì đây?



Cảm giác không thể khống chế trái tim lại tập kích lần nữa. Giống như Giang Thiên Phàm đang ở cạnh cô.



Cô lấy dao, mở hộp giấy ra, bên trong là một hộp giấy.



Mở hộp giấy ra, bên trong là sô cô la tự làm!



Trên sô cô là, bày một đóa tường vi trắng. Lâm Khả Tụng nhặt lên, mới phát hiện dường như đó là hoa thường xuân trong sân của Giang Thiên Phàm!