Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 51 : Nụ hôn in dấu

Ngày đăng: 12:30 19/04/20


Editor: Trà sữa trà xanh



Lâm Khả Tụng nghe điện thoại, ép buộc giọng nói của mình trong trẻo: "Cám ơn anh đến xem tôi tranh tài!"



"Em nói ‘ cám ơn ’, nhưng lại rất gắng gượng. Meire nói cho tôi biết, trước khi tôi tới, em rất bình tĩnh. Sau khi d[dlq[d tôi tới, em rất hồi hộp."



Giọng nói của anh lạnh như băng.



Tuy là vậy nhưng không làm người ta cảm thấy vô tình, ngược lại có sức mạnh làm người ta yên tâm.



Lâm Khả Tụng rất muốn ngủ yên trong giọng nói đó, không cần tỉnh lại nữa.



"Nếu như mà tôi khiến em cảm thấy áp lực, em liền......"



"Tôi muốn anh tới! Nếu như anh tới xem tôi, tôi sẽ...... Tôi sẽ bình tĩnh hơn!"



Đây là lần đầu tiên Lâm Khả Tụng cắt đứt lời nói của Giang Thiên Phàm.



Nếu như anh nhìn cô, cô biết mình sẽ không luống cuống tay chân sẽ không rối loạn, vô luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần Giang Thiên Phàm đứng ở chỗ cô có thể nhìn thấy, cô sẽ biết mình phải làm gì.



"Tôi ở quán Việt Giang chờ em."



Nói xong, liền cúp điện thoại.



Giọng nói của anh rất nhạt, chỉ là hai từ "Chờ em" nhỏ đến nỗi sắp không nghe thấy, nhưng mà nó lại giống như ma chú, quanh quẩn ở bên tai của cô, chiếm lĩnh toàn bộ suy nghĩ của cô.



Lâm Khả Tụng chạy rối rít trong hành lang.



"Này, Khả Tụng, con muốn đi đâu!" Chú nhìn thấy bóng lưng vội vã của cô liền nói to.



"Con đi ăn cơm với bạn!"



"Đứa nhỏ này!"



Lâm Khả Tụng đi tới bên ngoài nhà hàng Rhede Văn Sâm, đã nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen. Lái xe chính là Miller.



Một lần nữa trở về biệt thự của Giang Thiên Phàm, Lâm Khả Tụng cảm thán, không biết nói sao.



Meire đứng ở cửa mỉm cười với cô: "Hoan nghênh trở về, tiểu bánh mì."



Giống như nơi này mới là nhà của cô.



Anh dẫn cô đến ban công trên gian phòng của Giang Thiên Phàm, trên bàn ăn đã bày sẵn đồ ăn, hoa hồng mới được hái xuống nhẹ nhàng lay động trong bình thủy tinh đơn giản, giống như đang thì thầm gì bên tai cô.



Giang Thiên Phàm dựa vào ban công, trong tay của anh cầm một ly rượu đỏ, cổ tay uyển chuyển, chất lỏng màu đỏ trong ly rong chơi tạo nên những đường cong đẹp mắt.



Khi Lâm Khả Tụng bước vào, Giang Thiên Phàm đã đặt ly rượu ở trên ban công.



Anh đi về phía trước một bước, vươn tay ra, tựa hồ tìm kiếm chỗ Lâm Khả Tụng đang đứng. Mặt của anh nhìn về chỗ Lâm Khả Tụng, từng bước từng bước đến gần cô, cho đến khi anh chạm lên đuôi lông mày của cô, cô nín thở thậm chí quên nghiêng mặt đi.



Bàn tay của Giang Thiên Phàm nhẹ nhàng đặt lên mặt của cô, lòng bàn tay của anh rất ấm, làm cô theo bản năng tới gần.



"Hôm nay, em muốn ăn cái gì?"



"Cái gì đều được sao?"



"Đều được hết."



"Tôi muốn ăn bánh khoai tây chiên hình tháp do anh làm."



"Tại sao là bánh rán khoai tây hình tháp?"



"Bởi vì hôm nay lúc tranh tài, bánh rán khoai tây hình tháp của Victor được giám khảo khen ngợi, nhưng mà tôi lại không thể nào được thưởng thức tác phẩm đó. Nhưng nếu là anh, tôi biết rõ anh làm sẽ ngon hơn Victor nhiều. Từ món ăn này tôi có thể biết mình còn làm sai chỗ nào."



"Tốt."



Giang Thiên Phàm đi qua người cô.



Một tiếng "Tốt" kia, giống như cưng chiều.



Vô luận cô muốn làm cái gì, anh cũng có thể làm cho cô.



Lâm Khả Tụng ngồi ở bên cạnh bàn, ánh nắng ở trên mặt bàn phản chiếu những ngón tay của cô tạo thành bóng. Cô giống như một đứa bé, chơi đùa với chính cái bóng của mình, trong lòng lại không giấu được mong đợi. Bánh rán khoai tây hình tháp của Giang Thiên Phàm sẽ có mùi vị gì?



Lâm Khả Tụng cố gắng tưởng tượng, nhưng vẫn không tưởng tượng ra.



Điều duy nhất cô có thể xác định chính là bánh rán hình tháp của anh nhất định khiến cô khó quên.
"Tôi phải làm gì?" Giang Thiên Phàm từ từ đi tới bên người Lâm Khả Tụng, nửa ngồi xuống.



Lâm Khả Tụng mới không ngu nói ra khỏi miệng đấy. Cô biết Giang Thiên Phàm nhất định chờ cô chất vấn anh "Có phải anh đã hôn tôi" các loại như vậy.



Sau đó người này nhất định sẽ bày ra bộ mặt phớt tỉnh trả lời "Đúng vậy".



Thật sự quá vô sỉ.



Lâm Khả Tụng không nói lời nào, đỡ xe lên đứng ở bên đường, vỗ vỗ đệm: "Đi thôi."



Cô định cưỡi xe đạp trở về biệt thự.



Miller đưa Lâm Khả Tụng đến nhà hàng Lâm Ký.



Giang Thiên Phàm một mình ở trong đình viện tản bộ. Anh tự tay chạm lên những đóa hoa hồng leo lên.



Meire đứng ở bên cạnh anh, mỉm cười nói: "Tiên sinh, năm nay hoa hồng nở rất đẹp."



"Meire, anh từng xem qua bản vẽ đồng thoại《người đẹp và quái vật》chưa?"



"Con gái của tôi từng rất thích nó."



"Thật là đáng tiếc...... Tôi đã không nhớ rõ hình dáng của bản vẽ kia."



Giang Thiên Phàm khẽ ngưỡng mặt lên, ngón tay khẽ vuốt qua một đóa hoa chớm nở, trong ánh mắt của anh là cảm xúc Meire xem không thấu.



Sau đó, điện thoại di động của anh vang lên.



"Xin chào, tôi là Giang Thiên Phàm."



"Giang tiên sinh, có người nói cho tôi biết, hôm nay anh đến xem cuộc thi tranh tài ‘ đại sư tú ’?" Giọng nói của Irri vang lên.



"Đúng vậy."



"Không có bất kỳ lão sư nào đến, anh không yên lòng với Lâm Khả Tụng sao? Tôi nghĩ nếu không có anh Lâm Khả Tụng không thể nào lọt vào top 3, nếu như bị người khác biết lão sư của cô ấy là anh, từ đó tô vẽ đủ điều, đối với anh chưa chắc là chuyện tốt!"



"Mẹ của cô mất hứng sao?"



"Anh có ý tứ gì?" Irri nói tiếp.



"Tim hi · Victor là học sinh của mẹ cô. Anh ta sáu tuổi đã bắt đều học tập mẹ cô, tài nghệ thuộc hàng cấp bậc chuyên nghiệp. Mặc dù anh ta không có bất kỳ bằng cấp đầu bếp gì, cũng chưa từng làm việc trong phòng bếp, cho nên lúc đầu khi tuyển chọn anh ta không thể nào làm ra món ăn khó nuốt được."



"Anh là muốn nói Victor không có tham gia so tài, vậy thì rốt cuộc anh lo lắng Lâm Khả Tụng sẽ thất bại sao?"



"Cuối cùng Khả Tụng thắng hay thua đều không quan trọng, tôi đi xem cuộc tranh tài chính là vì để cho người xấu bụng biết, không cần ra vẻ nữa."



"Giang Thiên Phàm! Ý của anh là mẹ tôi vì thắng cuộc thi lần này đã sai Victor làm chuyện tổn thương Lâm Khả Tụng sao?" Trong giọng nói chất vấn của Irri ti mang theo một tia lạnh lẽo.



"Đối với người thắng thua, không ảnh hưởng gì tới tôi hoặc Lâm Khả Tụng, nếu Victor là học sinh của mẹ cô, vậy thì mời bà ấy quản giáo tốt anh ta. Nếu quả như thật tự tin vào năng lực của mình, căn bản không cần dùng thủ đoạn dơ bẩn."



"Giang Thiên Phàm....Anh....."



"Cần tôi nói dễ hiểu hơn sao? Vậy thì nói cho Victor biết, trong cuộc thi so tài anh ta đã làm gì nguyên liệu nấu ăn được cất giữ trong hộp, tôi biết rất rõ."



Hai giây sau, Irri ti nói: "Tôi sẽ đích thân tìm Victor nói chuyện, chẳng qua tôi vẫn muốn nói câu kia, cô ấy chỉ là học sinh ba tháng của anh mà thôi, anh đã quá hao tổn tâm tư lên người cô ấy rồi."



Điện thoại cắt đứt.



Meire ở một bên thở dài một cái: "Irri ti lại tức giận, đúng không?"



"Anh đang lo lắng sao?"



"Tôi lo lắng một ngày nào đó tập đoàn Quintin sẽ đối địch với Giang thị."



"Nghề nào cũng có chiến trường, không có bạn bè vĩnh viễn, nhưng đối thủ sẽ không biến mất."



Ban đêm, khi nước chảy từ đỉnh đầu rơi xuống, ấm áp mơn trớn sống lưng của mình, hình như Lâm Khả Tụng vẫn có thể cảm thấy nụ hôn cách áo khoác của Giang Thiên Phàm.



Giống như là dấu ấn.



Thậm chí Lâm Khả Tụng còn cảm thấy, đó không phải chỉ là một cái hôn, mà là Giang Thiên Phàm đang lặng lẽ nói cho cô biết: tôi sẽ một mực ở phía sau em.



Khi cô tắm xong, lúc ngồi ở đầu giường mở điện thoại di động lên, không ngờ nhận được một tin nhắn từ Tống Ý Nhiên: tối mai năm giờ, tầng chót khách sạn Audrey mời em ăn cơm, d[d[lqd không gặp không về.



Lâm Khả Tụng chợt nhớ tới ngày mai là sinh nhật của Tống Ý Nhiên! Cô đã sớm quên mất chuyện này rồi.