Tình Cũ Như Mộng

Chương 10 : Ai cho phép hai người được vui vẻ

Ngày đăng: 23:47 21/04/20


Trong khi trợ lý của Quách Hồng Đồ đang đứng trên sân khấu nhận xét về mức độ mặn nồng của các cặp đôi thì Doãn Gia Hoa ngồi dưới thẩn thờ, vô hồn.



Anh không nghe thấy Trương Lộ nhỏ giọng hỏi anh vì sao tay lại bị thương, bên tai anh không ngừng lặp đi lặp lại câu nói lúc nãy của Quan Hiểu: “Gia Hoa, chúng ta có thể…có thể đừng trở mặt nhau như thế này được không?”



***



Doãn Gia Hoa cảm thấy thật nực cười, cô cư nhiên bảo anh đừng trở mặt với cô, thế nhưng sao cô không ngẫm lại, anh trở mặt như vậy là vì ai.



Trương Lộ bên cạnh lắc lắc cánh tay anh.



Anh bừng tỉnh nhìn cô, thấy vẻ mặt cô ngờ hoặc.



“Sao lại ngây ra thế?” Anh vỗ lưng cô hỏi.



Trương Lộ lắc đầu: “Doãn Gia Hoa, anh nghe không?”



Doãn Gia Hoa tập trung nghe trợ lý của Quách Hồng Đồ trên sân khấu tuyên bố: “…Đôi tình nhân ngọt ngào nhất: Doãn Gia Hoa, Trương Lộ, cặp vợ chồng hạnh phúc nhất: Mạnh Đông Phi, Quan Hiểu!”



Trương Lộ nghi ngờ: “Sao lại có đến hai cặp đôi? Quách Hồng Đồ thật sự đang muốn làm gì?”



Cô ngờ vực quay đầu nhìn cô chị em thân thiết của mình, Quách phu nhân bày ra vẻ mặt vô tội không hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Doãn Gia Hoa cười giễu. Tên họ Mạnh kia cũng có bản lĩnh, có thể thuyết phục được Quách Hồng Đồ cho hắn cơ hội đọ sức. Đáy mắt anh lạnh buốt. Hắn ta đúng là một tên thủ đoạn, thảo nào người phụ nữ kia đồng ý quay về bên hắn.



Anh liếc nhìn qua Mạnh Đông Phi, tên kia đắc thắng cười hài lòng, nụ cười chói mắt kia trông thật bỉ ổi và đê tiện. Người phụ nữ ngồi bên hắn vẫn luôn cúi đầu, chỉ nhìn thấy được một phần khuôn mặt, và sợ dây chuyền trắng lấp lánh trên cổ cô.



Đột nhiên anh cảm thấy sợi dây chuyền ấy cùng nụ cười của Mạnh Đông Phi đều thật chướng mắt.
Sau khi đẩy Mạnh Đông Phi ra một hồi lâu, cô nhìn thấy anh vẫn say đắm hôn bạn gái mình không hề có ý định dừng lại. Tim cô xót xa…cô không biết bản thân mình vẫn cố gắng gìn giữ như vậy là vì điều gì.



Mạnh Đông Phi vẫn còn đang chửi như tát nước ở bên ngoài, chửi cô là đồ con đàn bà đê tiện lại còn giả vờ thục nữ, cùng người đàn ông khác mây mưa thì được, còn chồng mình thì đến hôn cũng không cho.



Quan Hiểu cười rộ lên.



Cô không phải là người phụ nữ ti tiện sao? Đã là đồ ti tiên, vậy tại sao giờ phút này lòng cô lại vừa đau vừa khổ sở thế này.



Cô vỗ vỗ tay lên mặt, muốn ngăn lại nụ cười hoang dại kia. Thế nhưng lúc bàn tay chạm lên mặt cô cảm giác được giọt nước lạnh băng.



***



Về đến nhà, Doãn Gia Hoa nằm lên giường, trằn trọc mãi vẫn ngủ không được. Trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh người phụ nữ kia và Mạnh Đông Phi hôn nhau.



Nụ hôn đầu tiên của anh là cô dạy, anh biết chiếc lưỡi cô rất linh động và quyến rũ. Ngày trước anh luôn bị mê hoặc bởi những nụ hôn ngọt ngào điêu luyện của cô.



Nghĩ đến Mạnh Đông Phi sáu năm qua vẫn luôn giống như ngày hôm nay, lúc nào muốn hôn cô thì hôn, Doãn Gia Hoa lại càng cảm thấy phẫn nộ.



Dựa vào cái gì chứ, sáu năm qua vì cô mà anh luôn trong tình trạng ngây ngốc, còn cô và người đàn ông gọi là chồng kia lại hạnh phúc bên nhau. Ai cho phép bọn họ hả hê như thế?



Anh nghiến chặt răng, tay siết thành quyền, đấm mạnh lên đầu giường, vết thương trên lay lại bắt đầu rướm máu.



Nhìn băng gạc trên tay đã nhuốm đỏ, ánh mắt anh lại càng trở nên u tối và sắc lạnh.



Anh hận cả cô và người đàn ông ấy, anh không muốn nhìn thấy họ, không muốn chứng kiến họ được vui vẻ hạnh phúc bên nhau.