Tình Cũ Như Mộng

Chương 15 : Đừng vì những việc nhỏ mà làm phiền ngoại

Ngày đăng: 23:47 21/04/20


Hai người bước vào xe, sau khi thất dây an toàn xong, Doãn Gia Hoa quay sang hỏi Trương Lộ muốn ăn gì. Trương Lộ nghĩ nghĩ, rồi nũng nịu nói: “Hay là chúng ta đến nhà ngoại đi, hai hôm trước ngoại mới gọi điện thoại cho em bảo là nhớ chúng ta.”



Anh mới chợt nhớ ra, đã mấy hôm rồi anh chưa đến thăm ngoại.



***



Năm đó sau khi kiếm được tiền, anh định đón ngoại lên khu nhà cao cấp ở trung tâm thành phố sống cùng, nhưng khuyên mãi bà vẫn không đồng ý. Bà nói bà không quen sống ở những nơi nhà cao cửa rộng lạnh băng đấy, chỉ thích an hưởng tuổi già trong một căn nhà nhỏ có cây có vườn.



Anh không còn cách nào khác hơn là mua miếng đất ở trước, phá bỏ căn nhà cũ, xây lại một ngôi nhà mới.



Căn nhà mới xây lên khang trang hẳn ra, bà ngoại cảm thấy rất hài lòng. Anh suốt ngày bận rộn với công việc, không thể chăm sóc ngoại, nên đã thuê một tài xế và một bác gái đến chăm lo việc ăn uống hàng ngày cho bà. Ngày trước mỗi tuần anh đều đến chỗ ngoại, hai năm gần đây công việc ngày càng bận, thời gian nhớ tới bà cũng trở nên thưa dần.



**



Anh khởi động xe, tay điều khiển vô lăng, quay xe về hướng ngoại thành.



“Em gọi cho ngoại, nói bác Từ chúng ta đến đó ăn cơm.”



Vừa đưa ra ý kiến liền được tán thành, Trương Lộ vui vẻ lấy điện thoại ra gọi.



**



Nhìn bà ngoại nắm tay Trương Lộ vui vẻ cười tươi, Doãn Gia Hoa thầm thở dài.



Nói không rõ là vui mừng hay mất mát.



Cùng là bạn gái của anh, song thái độ của ngoại đối với người phụ nữ năm đó và đối với Trương Lộ hoàn toàn trái ngược nhau. Khi ấy anh cứng đầu không chịu nghe lời, mặc kệ ngoại phản đối cỡ nào, anh vẫn khăng khăng ở bên người phụ nữ kia, vì chuyện này không ít lần anh khiến cho ngoại tức giận và đau lòng. Lúc đó anh ngốc nghếch cho rằng, chỉ cần hai người họ có thể ở bên nhau, tất cả những gian nan khổ cực đều đáng giá, rồi có một ngày ngoại sẽ chấp nhận tình yêu của hai người.




Ánh mắt anh lạnh lẽo không một gợn sóng, thậm chí mang theo một chút dò xét, như nhìn thấu được ý tứ trong câu nói.



Anh chỉ nhìn cô như vậy mà không nói lời nào.



**



Doãn Gia Hoa đưa cô về nhà, ngồi trên xe, Trương Lộ thỏ thẻ gọi anh: “Gia Hoa.”



Anh khẽ thở dài, nói với cô: “Lộ Lộ, sau này đừng có việc gì cũng nói với ngoại, anh không thích.”



Trương Lộ cắn môi, cúi đầu: “Dạ.”



Doãn Gia Hoa liếc nhìn qua, một giọt lệ rơi xuống váy cô.



Anh đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.



Anh thở dài, nói: “Lộ Lộ, anh cũng không có ý gì cả, chẳng qua là ngoại đã già, anh chỉ không muốn bà phải lo nghĩ quá nhiều.”



Trương Lộ thút thít ngẩng đầu, trên đôi mi dài vẫn còn vương những giọt lệ, song lại mỉm cười nói: “Dạ, em biết rồi. Sau này nói gì em sẽ chú ý, sẽ không lỡ lời nữa.”



Doãn Gia Hoa quay đầu nhìn cô. Bộ dạng khóc thương này, bộ dạng tủi thân nhưng lại cố gượng cười này rất giống với hình ảnh của người phụ nữ ấy năm đó.



Lòng anh bỗng chốc dịu lại.



Anh một tay nắm lấy vô lăng, tay kia nắm lấy tay cô.