Tình Cũ Như Mộng

Chương 20 : Vết thương trong lòng anh đang rỉ máu

Ngày đăng: 23:47 21/04/20


Sau khi trở về nhà, Trương Lộ lại càng buồn phiền, nhớ đến chuyện vừa xảy ra, cô lo lắng thấp thỏm. Đôi khi cô thấy lòng hổ thẹn vì đã phản bội Doãn Gia Hoa. Nhưng mỗi lúc nghĩ đến mối quan hệ giữa Doãn Gia Hoa và Quan Hiểu cô lại cho rằng, bản thân mình không làm gì sai, ngược lại cô càng cảm thấy hả hê như vừa được trả thù người nào đấy.



Mà cô đang trả thù ai cơ chứ?



Cứ như thế cô bị dày vò bởi những suy nghĩ đầy mâu thuẫn, cả đêm trằn trọc không sao chợp mắt được.



Từ hôm đó, Doãn Gia Hoa vẫn không chịu gặp cô, chỉ nói rằng bận chuyện công ty không có thời gian. Cô là một người thông minh, đương nhiên hiểu được Doãn Gia Hoa đang cố tình tránh mặt mình. Mà kết quả sẽ như thế nào – cô không dám chắc, mọi việc khiến cô trở nên rất hoang mang.Cô không đủ can đảm để đón nhận kết cục đó, cho nên không dám tiến đến, cô sợ khi chạm phải bức màn ấy thì tình cảm của họ cũng cũng sẽ không thể cứu vãn được nữa. Giờ đây cô chỉ có thể giả vờ như không hay biết, lặng lẽ chờ đợi, tìm biện pháp tháo gỡ.



Thời gian này Will vẫn liên tục tìm cô, ý đồ rất rõ ràng, nói rằnganh đã chuẩn bị rượu vang đợi cô trong phòng. Mấy lần đầu cô còn từ chối, sau lại cô cũng không thể chịu đựng nổi sự cô đơn tĩnh mịch một mình. Một khoảng thời gian dài, Doãn Gia Hoa không hề chạm vào cô, trước đây cô nghĩ rằng anh là người thanh khiết, không thích mấy chuyện này. Thế nhưng Trần Lam Ni lại nói, sáu năm trước anh và cô Quan Hiểu kia thậm chí cònsống chung với nhau. Cô không khỏi băn khoăn, rốt cuộc là anh quá thanh cao, hay là anh không muốn làm chuyện ấy với cô? Nếu đổi lại là Quan Hiểu, có phải anh liền tình nguyện cởi đồ ngay lập tức?



Mỗi khi nghĩ đến vấn đề này, cô gần như phát điên. Mà thân thể đói khát bấy lâu sau khi được Will thỏa mãn, dường như đã thức tỉnh, nó trở thành cơn nghiện, khiến cô ham muốn ngày đêm không ngừng. Cho nên khi Will gọi, cô cũng chẳng từ chối.



**



Từ hôm gặp Quan Hiểu tại đường Kim Nguyên,tâm trạng Doãn Gia Hoa lúc nào cũng bất an.



Hôm đó, cô ngửa đầu nhìn anh bằng ánh mắt quật cường, tuy không nói một lời nhưng từ ánh mắt ấy có thể nhìn thấy thiên ngôn vạn ngữ.Hình ảnh của cô cứ quanh quẩn mãi trong đầu anh, không cách nào quên được.



Có phải trong lòng cô còn có anh? Nếu không phải vậy tại sao ánh mắt cô lại bi thương đến thế? Nếu trong lòng cô còn có anh, vậy tại sao đã sáu năm rồi cô vẫn chưa ly dị với Mạnh Đông Phi?



Lòng anh rối bời, làm gì cũng không xong. Trương Lộ đến tìm anh, anh chẳng có tâm trạng để tiếp đón. Anh cảm thấy không thể tiếp tục tình trạng này mãi, anh muốn đến tìm cô nói chuyện chia tay, nhưng cô lại trốn tránh không gặp anh.



Anh nghĩ, vậy cũng tốt, trước tiên hãy xa cách một thời gian, để Trương Lộ dần thích nghi, sau đó tìm cơ hội thích hợp rồi nói lời chia tay với cô ấy, như vậy có thể sẽ khiến cô tổn thương ít hơn.



Khoảng thời gian này anh vẫn luôn chìm đắm trong những ly rượu mạnh để ổn định tâm tình. Đã qua bữa tối, anh tùy tiện ăn gì đấy lót dạ, rồi lại bắt đầu tìm đến rượu. Thế nhưng ngay cả chai rượu cũng khiến anh thất vọng, sau khi uống một ly thì đã cạn đáy.



Trong công ty không còn ai, Dương Huy cũng đã bị anh đuổi về nhà. Anh không phải là bạo quân, không chèn ép cấp dưới phục tùng theo mình.



Tòa nhà rộng thênh thang, chỉ có anh và chai rượu rỗng không.



Doãn Gia Hoa lắc lắc chai rượu rỗng, cười khổ.


Hai người vọt đến sau lưng Mạnh Đông Phi, một người lấy giẻ lau nhét vào miệng, người kia liền lấy chiếc giẻ khác bịt mắt hắn ta, người thứ ba bay đến cho hắn ta một cước, Mạnh Đông Phi lăn đùng xuống.



Tất cả mọi hành động đều rất nhanh, Mạnh Phi Đông không kịp nhận ra ai đã đánh hắn.



Ba người thi nhau đạp.



Doãn Gia Hoa thật sự muốn đạp nát đi cái của quý kia, nhưng Mạnh Đông Phi cuộn tròn người sống chết bảo vệ, Doãn Gia Hoa bất đắc dĩ đá lên bụng hắn ta.



Đại Xuân ra tay tàn nhẫn nhất, mỗi cước đều đá lên mặt.



Tiểu Ngũ bày đủ trò, khi cảm thấy đã đủ rồi, anh khoát tay bảo hai người kia dừng lại, sau đó dùng tay ra hiệu, mỗi người dẫm lên một tay của tên kia.



Mạnh Đông Phi chỉ biết nằm rên rỉ, hoàn toàn không còn sức để phản kháng.



Tiểu Ngũ ngồi xuống, thủ đoạn thâm hiểm, cởi thắt lưng Mạnh Đông Phi, lột sạch quần áo trên người hắn ta, sau đó lấy điện thoại chụp lại.



Dĩ nhiên bọn họ không tốt lành gì, đối với họ mà nói chuyện này quá là quen thuộc.



Sự việc xảy ra quá nhanh, Mạnh Đông Phi thậm chí còn quên mất giãy dụa. Đến lúc hắn phản ứng lại, trò hề ô nhục của hắn ta đã bị chụp lại.



Ra tay đủ, Tiểu Ngũ ra hiệu hai người kia rút lui. Trước khi đi, để thỏa mãn tâm nguyện của Doãn Gia Hoa, Đại Xuân đá vào chỗ hiểm của tên đó.



Mạnh Đông Phi gào lên như lợn chết, ba người nhịn cười bỏ chạy.



Chạy một đoạn xa, đến khi thấy không ai phát hiện, không ai đuổi theo, mới dừng lại tựa lên tường thở hổn hển, ba người nhìn nhau rồi cười phá lên.



Cười hoài cười mãi, cười đến mức Doãn Gia Hoa lệ rơi đầy mặt.



Tiểu Ngũ và Đại Xuân đứng bên cạnh nhìn anh, trong lòng cũng xót thương.



Nhiều năm qua, người khác chỉ nhìn vào bề ngoài của anh, sống ở khu nhà cao cấp, tuổi trẻ tài cao, bao mỹ nhân rung động, nhưng không ai biết tận sâu trong đáy lòng an h đã bị tổn thương, vết thương kia vẫn đang rỉ máu, anh thật sự chưa từng cảm thấy vui vẻ bao giờ.