Tình Cũ Như Mộng

Chương 26 : Anh vẫn còn giữ lại số điện thoại đó

Ngày đăng: 23:47 21/04/20


Tối hôm ấy, sau khi rời bệnh viện trở về nhà, Trương Lộ cứ ngồi thẩn thờ bên bàn trang điểm. Cô cố gắng khóc lóc thảm thiết nên giờ đây đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, khiến bố mẹ cô không khỏi hoảng hốt. Cô bia đặt vài câu chuyện rồi trả lời qua loa, để họ không có cơ hội hỏi han gì thêm tại sao cô lại ra nông nổi như vậy.



Cô tự hỏi, đau lòng ư?



Cô nhìn người trong gương lắc đầu, khóe miệng nhếch lên.



Không, chiều nay cô tuyệt đối không hề đau lòng, ngược lại, cuối cùng cô đã có được cảm giác thành tựu. Khoảng thời gian ở bên Doãn Gia Hoa, cô kiên trì, cẩn thận chờ đợi, cuối cùng đến chiều nay cô đã gần như đạt được thứ mình muốn.



Hôm nay lúc đến bệnh viện cô bất ngờ nhìn thấy Quan Hiểu, cô ta đi cùng một người đàn ông nữa đến khoa ngoại. Cô nhận ra người đàn ông đó, trong bản báo cáo điều tra mà Trần Lam Ni đưa cho cô cũng có ảnh của hắn ta, cô biết hắn chính là chồng của Quan Hiểu.



Đi đến phòng bệnh cô đã suy nghĩ rất nhiều cách, cuối cùng dụ đưa ngoại ra ngoài đi dạo. Cô cố tình đẩy ngoại đi đến nơi có thể gặp phải hai người họ.Quả nhiên là ngoại vẫn còn nhớ người phụ nữ đó, vừa nhìn thấy cô ta, sắc mặt ngoại liền tối sầm lại, trông rất giận dữ. Cô thì ngược lại, cảm thấy rất thỏa mãn. Không những vậy, cô còn cố tình thêm mắm thêm muối vào, kể lể Gia Hoa và cô gái đó vẫn còn liên lạc với nhau thường xuyên, cô ta mở một nhà hàng ngay trên đường Kim Nguyên, nằm giữa hai nhà hàng của Doãn Gia Hoa



Cô khéo léo đưa đẩy để ngoại hỏi người đàn ông đi cạnh cô ta là ai, cô cũng vờ đi dò hỏi. Cô đi đến ngoại khoa, nói rằng mình là bạn của con trai viện trưởng, thế là bác sĩ ở đó liền tận tình trả lời.



Cô thật sự muốn biết vì sao hai người kia lại đi đến bệnh viện. Hóa ra vấn đề người đàn ông đó không có gì đáng ngại, vết thương còn không nghiêm trọng bằng cô ta, chẳng qua trên cơ thể có nhiều vết trầy xướt mà thôi. Vết thương trên trán người phụ nữ kia do không kịp thời xử lý cho nên bị nhiễm trùng.



Quay trở lại cô nói với ngoại, người đàn ông kia là chồng cô ta.



Bà ngoại hết sức tức giận, mà chuỗi nước mắt cô lại đúng lúc tuôn xuống, muốn nói nhưng lại lo sợ, tựa như trong lòng có rất nhiều điều khổ sở không nói nổi thành lời.



Nước mắt cô rất có công hiệu, ngoại quả nhiên rất đau lòng, vừa nhìn thấy Doãn Gia Hoa xuất hiện liền nổi trận lôi đình.



Trước đây cô còn sợ chọc giận Doãn Gia Hoa không vui, chuyện gì cũng âm thầm chịu đựng không nói cho ngoại, ngay cả khi trong lòng ngổn ngang nhiều thứ khiến cô như muốn nổ tung. Thế nhưng cho dù có như vậy, anh vẫn rời cô, càng ngày càng xa, chỉ chờ đợi thời gian là hai người có thể tách rời, khi ấy cô mới hiểu được: như trước mắt, cho dù cô có cố gắng bỏ ra bao nhiêu công sức để ở lại bên người Doãn Gia Hoa cũng chỉ là vô dụng, cho dù có lấy lòng anh, ngoan ngoãn nghe theo anh thì anh vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với cô. Có thể nói, anh đối với tất cả phụ nữ đều giữ khoảng cách. Nếu đã không thể lay chuyển được anh, vậy thà bỏ chút sức lên mình ngoại anh, cho dù có lẽ anh sẽ không vui nhưng dù sao ngoại cũng đang bệnh, một người bệnh nặng hấp hối sắp chết nói ra nguyện vọng anh chắc chắn sẽ đáp ứng.



Cô sâu sắc hiểu được rằng, sự ép buộc quá đáng lần này thật sự là không đúng, nhưng không sao, trước đây cô nhún nhường hầu hạ cung phụng anh, kết quả không phải cũng chỉ uổng công phí sức thôi sao.



**



Mấy hôm nay Will vẫn luôn tìm cô. Trương Lộ viện cớ bảo mình bận việc, tránh không gặp mặt anh ta.



Sự đột ngột này của anh khiến cô không hiểu, cũng không thể thích ứng được.



Anh không ngại bất chấp tất cả muốn hẹn cô.



Trương Lộ không muốn dây dưa với anh ta cho nên đồng ý hẹn gặp anh ta ở quán cà phê.



Vừa thấy anh, cô liền đi thẳng vào vấn đề: “Em và bạn trai đã quay lại bên nhau, bọn em sắp kết hôn rồi.”



Will hơi sững sốt, nhưng rất nhanh liền lấy lại vẻ tự nhiên, cười: “Ý em là sau này chúng ta nên giữ khoảng cách, không thể giữ loại quan hệ như trước kia?”



Trương Lộ uống cà phê, nhàn nhạt nói: “Will, anh có thể dành thời gian cho bạn gái của mình mà.”



Will cười mỉa: “Em bây giờ mới nghĩ đến nên nhường lại anh cho bạn gái của anh sao, nhiều ngày mây mưa triền miên trên giường cùng anh, sao không thấy em nghĩ cho bạn gái của anh?”


Nhưng vào chính khoảnh khắc kia, điện thoại được kết nối.



**



Đối phương không lên tiếng.



Cô đợi khoảng hai giây, sau đó lại thử “a lô”



Đầu dây bên kia vẫn im lặng.



Sự trầm mặc kéo dài, tim cô đập nhanh tưởng chừng như sắp ngất xĩu.



Thật lâu thật lâu sau, cô mới nghe được tiếng anh vang lên.



“A lô”



Giọng nói quen thuộc. Không phải là ngữ điệu của một câu hỏi, mà là âm thanh thâm trầm trả lời.



Là anh! Đúng thật là anh! Anh vẫn còn giữ lại số điện thoại này!



Cô cảm thấy răng mình run lên cầm cập: “Gia Hoa, chúng ta…có thể gặp nhau nói chuyện không?” toàn thân cô run rẩy, nhưng lại cố trấn định giọng nói, dè dặt hỏi.



Cô nghe thấy tiếng thở dồn dập từ đầu dây bên kia, cô nghĩ, những lời này nhất định lại khiến anh cảm thấy khó chịu.



Cô lẳng lặng thở dài, không đợi lời từ chối từ anh, lòng cô đã bắt đầu chùn xuống thất vọng.



Nhưng đột nhiên anh lại mở miệng nói: “Tôi rất bận, em vui lòng hẹn trước với trợ lý của tôi, anh ta sẽ gọi lại cho em.”



Mặc dù thanh âm anh vừa lãnh đạm vừa xa cách, thế nhưng cô vẫn không thể kìm nén được cảm xúc của mình, lệ ướt bờ mi.



Anh cúp máy.



Cô che miệng khóc nấc nghẹn ngào.



Cô khóc trong niềm hạnh phúc dâng trào.



Nhiều năm qua, cô vẫn chưa từng khóc lóc yếu đuối như vậy.



Thế sao giờ đây lại khóc? Cho dù thời gian trước có gian nan vất vả thế nào cô cũng không khóc.



Cô không biết nguyên nhân, chỉ khóc rồi khóc, trong đầu chỉ có một ý niệm.



Anh thật sự vẫn còn giữ số điện thoại đó.