Tình Cũ Như Mộng

Chương 42 : Hiểu Hiểu, chúng ta về nhà thôi

Ngày đăng: 23:47 21/04/20


Cả tối, Hiểu Hiểu vẫn luôn bứt rứt, cô lên giường sớm nhưng không sao chợp mắt được, lại đứng dậy bật ti vi.



Cô liên tục chuyển kênh, vô hồn nhìn vào màn hình nhấp nhóe.



Anh hiện tại đang làm gì, có lẽ anh rất hận cô. Cô muốn rời khỏi thành phố này, song Quách Hồng Đồ lại đối xử quá tốt với cô, cô không thể cứ thế mà rời đi, như vậy sẽ có lỗi với ông ấy. Nhưng nếu ở lại thì cô phải làm thế nào, trong lòng cô còn có thể chấp nhận người khác sao, huống hồ lại còn ngăn trở Mạnh Đông Phi, trước khi ly hôn với Mạnh Đông Phi cô có tư cách gì để quyến rũ người đàn ông khác, có tư cách gì để nghĩ đến chuyện yêu đương.



Hôm trước cô vừa mới nộp tiền điện thoại, ngay sau đó liền nhận được điện thoại của Mạnh Đông Phi, hắn ta nổi đóa lên chửi cô sao mấy bữa nay không liên lạc được, vì sao nhà hàng đường Kim Nguyên đã thay chủ, hỏi cô đã đi đâu bữa giờ. Hắn ta cảnh cáo cô, nếu như cô còn trốn hắn ta sẽ làm xấu mặt cô. Hắn ta dọa cô đừng quên rằng cô còn gì nới hắn, cô không thể nào trốn tránh hắn cả đời.



Quan Hiểu mệt mỏi nghe hắn ta gào thét, nói với hắn ta rằng cô không ở thành phố A.



Hắn ta không tin, Quan Hiểu cũng lười giải thích, liền tắt máy.



Ngày hôm sau hắn ta lại gọi điện thoại đến, tức giận cảnh cáo cô: “Đừng để tôi tìm thấy cô! Nếu như cô còn dám dập máy tôi, đến lúc tôi gặp được cô, cô cũng biết tôi sẽ làm gì mà, trừ khi cô không quan tâm chuyện tôi sắp sửa làm, cô cứ ở đó mà ngoan ngoãn cho tôi! Yên yên lặng lặng mà đợi cho qua năm mới, sau khi chúng ta thanh toán xong!”



Mỗi lần nghĩ đến hắn ta, cô lại cảm thấy cuộc đời mình như tuyệt vọng. Cô lắc lắc đầu, định tắt ti vi rồi lên giường ngủ.



Ngón tay vô thức ấn vào điều khiển, màn hình ti vi chuyển sang bản tin thời sự.



Cô đang xoay người chuẩn bị bước đi, lại bị cảnh tượng trên ti vi làm cho khiếp đãm, toàn thân hóa đá.



Trên màn hình, một chiếc xe móp nát tông vào hàng chắn trên đường, nhân viên cấp cứu cẩn thận đưa người bị nạn thoát ra. Người đó toàn thân đầy máu.



Bên tai truyền đến tiếng nói rõ ràng của người dẫn chương trình: “Chiều nay, tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Gia Hoa đã bất ngờ xảy ra tai nạn giao thông, đã được người qua đường giúp gọi 120 đưa vào bệnh viện cấp cứu, tình hình trước mắt đã thoát khỏi cơn nguy hiểm.”



Chiếc điều khiển trong tay rơi xuống đất.



**



Quan Hiểu nghe được tên bệnh viện Doãn Gia Hoa được đưa đến, không kìm nổi lòng cô thầm chạy đến thăm anh.



Trợ lý Dương Huy đang ở trong phòng bệnh chăm sóc anh. Nhìn thấy cô, Dương Huy đứng dậy chào.



Cô nhìn Doãn Gia Hoa đầu quấn băng, nằm trên giường bất động, lòng đau thắt lại, ánh mắt đau xót rơi lệ.



Dương Huy an ủi cô: “Cô yên tâm, vết thương ở đầu của Doãn tổng không nghiêm trọng lóng, chỉ bị chảy nhiều máu.”
Bác sĩ cũng đành chịu, cũng may là ngoại trừ vết thương nhẹ ở đầu, còn lại chỉ là vết thương ngoài da, nên đành đồng ý cho anh xuất viện.



Ra khỏi bệnh viện, Quan Hiểu lúng túng không biết nên đi đâu.



Doãn Gia Hoa sợ cô lại bỏ đi, anh nắm chặt tay cô, bắt một chiếc taxi, đẩy cô vào trước rồi mình cùng vào theo.



Anh đọc địa chỉ cho tài xế.



Quan Hiểu nghe thấy thế liền sửng sờ.



**



Đến lúc xuống xe, cô vẫn còn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng.



Anh tự nhiên nắm tay cô vào thang máy, lên lầu, đến trước cửa anh lại lấy chìa khóa ra mở.



Toàn thân cô run rẩy.



Anh mở cửa, hơi nghiêng người.



Thế giới sau cánh cửa từng chút một hiện lên trước mặt cô.



Chiếc bàn quen thuộc, chiếc ghế quen thuộc, bộ sô pha quen thuộc, tấm thảm quen thuộc, ban công quen thuộc, ngay cả chiếc khăn lông vẫn treo ở đấy.



Quan Hiểu hoàn toàn kinh ngạc, ngẩng đầu, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn anh hỏi: “Sao có thể như vậy được? Rõ ràng em đã bán nó rồi mà?”



Doãn Gia Hoa nhìn thẳng vào mắt cô, trầm trầm nói: “Anh đã mua lại nó! Anh muốn nói với em, anh có tiền, muốn chứng minh cho em xem, em đã sống ở đây, anh cũng có thể! Nhưng anh tìm không thấy em, tìm khắp nơi nhưng không gặp được em. Rõ ràng là rất hận em, nhưng không nhịn được đã sửa nó lại giống như lúc ban đầu. Rõ ràng không muốn nghĩ đến em, nhưng vẫn luôn nhớ đến em. Ngày em đi, chiếc khăn mặt ngoài ban công em mới mua vẫn còn ở đó. Mấy năm lại đây không biết anh đã mua biết bao nhiêu chiếc khăn như vậy. Những khi nhớ em, anh lại treo nó ở đó, những khi hận em, lại ném chúng vào thùng rác, hết lần này đến lần khác, sáu năm cứ như vậy mà trôi qua!”



Đôi mắt anh rươm rướm: “Hiểu Hiểu, nếu như em còn có trái tim, xin em đừng tàn nhẫn như thế với anh!”



Quan Hiểu nhào vào lòng anh, khóc nấc nghẹn ngào.



Anh ôm cô, thì thầm: “HIểu Hiểu, chúng ta về nhà rồi.”