Tình Cũ Như Mộng

Chương 50 : Người vợ thứ bảy

Ngày đăng: 23:47 21/04/20


Doãn Gia Hoa không biết mình đã về nhà thế nào.



Trong nhà không một bóng người, đúng như anh đoán trước.



Anh không dám bật đèn, sợ từ tấm gương sẽ nhìn thấy khuôn mặt mình. Anh không dám đi đến phòng ngủ, sợ ngửi thấy được hơi thở của cô còn vương lại. Anh không dám lên tiếng, sợ phải chứng nhận sự thật, rằng trong nhà chỉ còn lại mình anh.



Anh đi đến cạnh bàn, ngồi sụp xuống đất.



Bỗng nhiên anh nhìn thấy chiếc điện thoại cũ của Quan Hiểu cùng với chiếc nhẫn mà năm trước anh đã tặng cho cô đặt trên bàn.



Anh cảm thấy trái tim mình quặn thắt, đau không thở nổi.



Anh cầm lấy điện thoại và nhẫn, nắm chặt trong tay, cuộn tròn người nằm trên mặt đất. Anh tựa như bị chặt đứt ngọn cây cuối cùng, toàn thân tê dại.



Cô thật sự đã buông tay rồi.



Nước mắt lặng lẽ rơi. Anh cảm thấy, cuộc sống của anh đã kết thúc từ giờ khắc này.



**



Sau khi Trương Lộ xuất viện, Doãn Gia Hoa buộc phải bắt đầu sắp xếp chuyện hôn lễ.



Trương Lộ ngoan ngoãn vâng lời của ngày xưa đã hoàn toàn biến mất. Cô đưa ra rất nhiều đòi hỏi, muốn Doãn Gia Hoa phải làm theo.



Không có Quan Hiểu, Doãn Gia Hoa cảm thấy chuyện gì cũng đã không còn quan trọng, đối với mấy loại đòi hỏi của Trương Lộ, anh chỉ đơn giản chấp nhận.



Anh tự nói với bản thân, coi như tất cả những thứ này đều là vì đứa con.



Trương Lộ nói, nhất định phải tổ chức một lễ cưới thế kỷ chấn động nhất thành phố.



Cô kéo anh đi chụp hình cưới, anh cũng chiều, toàn bộ quá trình vẻ mặt của anh vẫn luôn vô cảm không mảy may thay đổi.



Cô nói muốn đi Pháp chọn áo cưới, anh cũng đồng ý, thuê máy bay riêng lại còn mời đội vệ sĩ chuyên nghiệp đưa cô đi Paris.



Cô nói muốn đổi nhà lớn, phong thủy nhất định phải hợp với đứa bé, anh cũng không ý kiến, ký chi phiếu đưa cho cô muốn chọn nhà ở đâu thì chọn.



Yêu cầu của cô càng ngày càng quá đáng, anh càng ngày càng phải chi nhiều tiền.



Cô dùng đủ mọi yêu cầu để dò xét giới hạn cực điểm của anh, tựa hồ như rất muốn khiêu khích anh tức giận. Nhưng anh lại giống như thất tình lục dục, ngoại trừ cái xác tê dại, còn lại không cho cô bất kỳ phản ứng nào.



Cô trở nên gắt gỏng, quăng tất cả mọi thứ. Cô không còn dùng thủ đoạn giả vờ hiền dịu, lả chả chực khóc.
Trương Lộ gặp tai nạn, hôn lễ phải dời lại.



Mỗi ngày Trương Đức đều nhắc nhở anh rằng: “Cậu đã làm nhiều chuyện có lỗi với Trương Lộ, chính cậu đã tự tay giết chết đứa bé.”



Anh càm giác tội lỗi về chuyện đứa bé, nên thật lòng chăm sóc Trương Lộ.



Cô tựa hồ như không còn cáu gắt nữa.



Anh thầm nghĩ, đành vậy đi, cứ như vậy cùng cô sống nốt cuộc đời còn lại, ai bảo anh thiếu nợ cô ta làm gì.



Trong chớp mắt đã sắp sang tháng mới. Lòng anh càng ngày càng phiền muộn, cho dù ban đêm uống bao nhiêu rượu mạnh anh vẫn không thể ngủ được.



Lại một đêm mất ngủ. Anh đành đến quán bar Đại Xuân uống rượu.



Uống nhiều cũng không say, đúng thật là sự giày vò.



Anh quyết định bắt xe đến bệnh viện thăm Trương Lộ.



Đêm khuya thanh tĩnh, anh khẽ nhẹ bước chân.



Bước đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, anh bất ngờ nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.



Anh dừng bước, đứng trước cửa, lẳng lặng lắng nghe.



Là giọng nói của một người đàn ông. Người đàn ông đó và Trương Lộ nói chuyện với nhau bằng tiếng anh.



Không, không phải là trò chuyện mà là cãi vã.



Hai người họ nói rất nhanh, anh không hiểu lắm, liền nhẹ nhàng rút điện thoại ra thu âm lại. Hôm sau có thể đưa cho Dương Huy nghe lại xem hai người họ tranh cãi nhau vì chuyện gì.



Anh cực khẽ hé cửa ra, loáng thoáng nhìn thấy một người đàn ông nước ngoài đang giữ lấy vai Trương Lộ, trông rất kích động. Trương Lộ bức xúc cãi lại anh ta.



Sau một hồi cãi nhau, anh lại kinh ngạc nhìn thấy người đàn ông ngoại quốc đó chồm đến hôn Trương Lộ.



Lúc đầu Trương Lộ còn giày dụa, sau đó thì điên cuồng đáp trả.



Anh lùi bước, âm thầm rời khỏi bệnh viện.



Thật kỳ lạ, anh không hề có cảm giác căm phẫn hay đau lòng vì bị cắm sừng, chỉ cảm thấy vui mừng vì sắp được giải thoát.