Tình Cũ Như Mộng

Chương 52 : Mái nhà hình chóp

Ngày đăng: 23:47 21/04/20


Sáng sớm đầu tháng, Doãn Gia Hoa đã chạy đến Vương cung thánh đường Thánh Phêro.



Anh nhìn thấy giáo đường được trang hoàng lộng lẫy, nhưng lại hoàn toàn yên ắng.



Tựa như không có khách khứa.



Anh nhìn một lúc, lại cảm thấy kỳ lạ.



Lúc này đây, chắc hẳn không phải là không gian vắng vẻ điều hiu vậy chứ.



Trái tim anh bỗng trầm xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi, anh bắt đầu luống cuống.



Không phải là họ đã thay đổi thời gian chứ, không phải hôn lễ đã kết thúc rồi chứ.



Anh hoảng sợ chạy như bay vào giáo đường.



Anh có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch.



Anh mơ hồ nhìn thấy một người đứng ở trước, toàn thân ông ta mặc một comple trắng, dáng người tiêu sái, đưa lưng về phía cửa.



Nghe thấy tiếng động, người đó chậm rãi quay đầu.



Là Quách Hồng Đồ.



Trái tim Doãn Gia Hoa như bị treo lơ lửng.



Quan Hiểu đâu?



“Cậu đúng thật sự sẽ đến!” Nhìn thấy anh, Quách Hồng Đồ đi tới, cười nói: “Tôi đoán có lẽ cậu sẽ đến nhưng không dám chắc.”



“Cô ấy đâu? Hai người đã kết hôn rồi ư?” Anh gấp gáp hỏi.



“Cô ấy?” Quách Hồng Đồ cười, nụ cười chua chát hiếm gặp: “Vào giây phút cuối cùng, cô ấy đã bỏ trốn rồi.”



Doãn Gia Hoa thở dài nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.



“Cô ấy…” Anh muốn hỏi sao cô ấy lại chạy trốn, nhưng lại sợ làm mất mặt Quách Hồng Đồ, trong nhất thời không mở miệng được.



“Cô ấy nói, cô ấy không thể lừa dối tôi, cô ấy không yêu tôi, không xứng với tôi, cô ấy xin tôi tha thứ rồi bỏ chạy.” Quách Hồng Đồ tự nhiên trả lời: “Cuộc đời này của tôi, chỉ thích đùa bỡn người khác trong tay, không ngờ có một ngày lại bị một người phụ nữ không chút do dự vứt bỏ.”



Doãn Gia Hoa sợ ông ta để tâm chuyện này, tranh thủ nói giúp Quan Hiểu: “Cô ấy cũng không phải đùa bỡn ông.”



Quách Hồng Đồ nhìn anh nhíu mày: “Tôi biết, cho nên tôi không cách nào căm ghét cô ấy được. Tất cả cũng là bởi vì, tôi thật lòng yêu cô ấy, mà cô ấy lại thật lòng yêu cậu, chúng tôi đều là những người thành thật, không ai muốn lừa gạt đối phương cũng như chính mình, chỉ là thế thôi!”


Anh nhìn qua, quả thật có hai chiếc bàn nhỏ, anh ngồi xuống chiếc bàn ngoài, gọi một miếng bánh ngọt và cốc cà phê.



Anh vừa uống cà phê vừa trò chuyện với cô bé mặt tròn.



“Chỉ có mình cô ở đây thôi sao?”



“Hiện tại hả? Vâng ạ.”



“Ông chủ đâu? Không ở đây hả?” Cuối cùng anh cũng nhịn không được hỏi.



Cô gái mặt tròn cười đáp: “Chị ấy vừa mới ra ngoài.”



Anh hỏi: “Chủ cửa hàng là phụ nữ ư?”



Cô gái mặt tròn gật đầu.



Anh lại hỏi: “Cô ấy còn độc thân không?”



Cô gái lại gật đầu.



Anh hỏi: “Cô chủ của cô sao lại không tìm bạn trai?”



Cô gái cười sâu xa: “Cô chủ của chúng tôi á, tuy rằng chị ấy một mình, nhưng trong trái tim chị nhất định phải còn có một người.”



Anh không biết sao đầu ngón tay mình lại run lên.



“Cô chủ cô có kể với cô, trong lòng cô ấy còn có ai không?”



Cô gái lắc đầu: “Chị ấy không nói, nhưng tôi biết là ai! Có một ngày, cô ấy đang xem tin tức thì bật khóc, khóc một hồi rồi lại cười, cười xong lại khóc, vừa khóc vừa cười nói với tôi, cuối cùng cũng được giải thoát rồi, người ấy cuối cùng cũng được giải thoát rồi.” Cô gái nhìn anh cười trộm: “Tin tức hôm đó, là tin hủy hôn của ông chủ tập đoàn Gia Hoa lừng danh ở thành phố A.”



Doãn Gia Hoa cảm thấy trái tim mình căng lên, nóng bỏng.



Anh tiếp tục hỏi cô gái mặt tròn: “Nếu người đó đã hủy hôn ước vậy tại sao cô chủ cô không đi tìm anh ta.”



Cô gái nhún vai, cười ngọt ngào nhìn Doãn Gia Hoa: “Bởi vì chị ấy nói, chị ấy đợi anh đến đón.”



Doãn Gia Hoa cảm thấy loại hạnh phúc ngập tràn trong lòng.



Tiếng chuông gió lại vang lên, anh quay đầu nhìn.



Quan Hiểu đứng ở cửa nhìn anh, dịu dàng mỉm cười.



Hết