Tình Cũ Như Mộng

Chương 6 : Hai người triền miên suốt đêm không ngừng

Ngày đăng: 23:47 21/04/20


Cuối tuần Doãn Gia Hoa đến nhà Quan Hiểu, hai người đã ước hẹn cùng nhau trải qua khoảng thời gian vui vẻ này.



Thế nhưng Quan Hiểu không có nhà.



Doãn Gia Hoa gọi điện thoại cho cô, song chỉ có giọng nữ máy móc lặp đi lặp lại thuê bao này hiện đang không liên lạc được. Lòng anh buồn bực không yên, nhưng cũng không còn cách nào đành kiên nhẫn ngồi đợi.



Một lúc lâu sau, Quan Hiểu cuối cùng cũng về. Vừa nghe tiếng cửa nhà lục đục, anh liền đứng phắt dậy, háo hức chạy thẳng ra cửa đón người về.



“Quan Hiểu, em vừa đi đâu đấy?” Anh vội vã muốn biết tại sao cô lại không có nhà.



Quan Hiểu ngẩng đầu, vẻ mặt mệt mỏi, nhìn anh gượng nở nụ cười: “Anh đợi lâu rồi à?”



Vẻ mặt buồn chán của cô làm lòng anh đột nhiên chùn xuống: “Quan Hiểu, em sao thế?” Anh bước đến ôm cô, đặt cằm lên đầu cô, âu yếm hỏi: “Có chuyện gì làm em buồn thế?”



Quan Hiểu tựa vào ngực anh, lắc đầu.



Cái ôm của anh khiến cô cảm thấy ấm áp và thoải mái hơn nhiều, cô vùi vào lòng anh, không nói một lời.



Doãn Gia Hoa cũng không tra hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, tuy rằng anh rất muốn biết tại cô ủ rũ như vậy. Anh bế cô đến ghế sô pha, hai người chỉ lẳng lặng ôm nhau.



Khoảng thời gian cuối tuần cứ vậy lẳng lặng trôi qua, sắc trời ngoài cửa sổ nhẹ nhàng đổi từ trắng sang đen. Hai người ngồi trên ghế sô pha ôm nhau, âu yếm vuốt ve, trao nhau những nụ hôn nồng nàn và sau đó là ** mãnh liệt.



Khi anh tiến vào, cô đột nhiên khóc.



Nhìn những giọt nước mặt trải dài trên gương mặt cô, lòng anh thắt lại, anh ngừng động tác, lúng túng không biết làm thế nào yêu thương cô tốt.



Nhưng cô thì ngược lại, vừa khóc lại vừa chủ động ngồi lên, khiến anh lại càng trở nên điên cuồng.



Anh chôn chặt trong cô cho đến khi cả hai cùng lên đến đỉnh điểm



Cô nhắm mắt lại.



Toàn thân rơi vào khoái cảm cực hạn nhưng tận trong sâu thẳm trái tim là nổi đau vô tận. Cô hòa mình trong sự vui sướng xác thịt, nhưng linh hồn lại mờ mịt lờ lững giữa không trung.



Cô rất muốn có ai đó nói cho cô biết, cô nên làm sao mới đúng.



***



Mấy hôm tiếp theo Quan Hiểu vẫn trong tình trạng buồn bã, Doãn Gia Hoa rất lo lắng.



Anh biết trong lòng cô đang có tâm sự, nhưng cô không nói, anh cũng không hỏi nhiều. Anh chỉ cổ gắng dành trọn thời gian mình có ở bên cạnh cô.



Vì thế trong tuần đấy, anh ở lại chỗ cô hết đến năm ngày.



Quan Hiểu không yên lòng, khuyên anh về chăm sóc ngoại, thậm chí còn dùng mọi thủ đoạn giận lẫy nhưng vẫn không đuổi được anh.



Anh lúc nào cũng mặt dày nói: “Anh có mấy ngày không về nhà thì ngoại cũng sẽ không khóc nhè đâu, nhưng còn em nếu lúc này anh mà bỏ lại em một mình, em sẽ khóc.” Tựa hồ như lo cô lại sẽ phản bác, anh cố gắng nói thêm: “Em chắc chắn sẽ khóc.”



Nhìn thấy anh như vậy, cô cũng chẳng còn biện pháp nào.




Nhưng cuộc mây mưa triền miên lặp đi lặp lại khiến hai người đều mệt lữ, nhất là Doãn Gia Hoa, cơ hồ như đã dốc hết sức lực xông ra chiến trường chiến đấu. Cơn mệt mỏi dần ùa đến, anh khẽ nhắm mát lại, nhịp thở trở nên đều đều.



Quan Hiểu cúi đầu gọi anh: “Gia Hoa.” Anh ậm ừ trả lời.



“Em rất muốn, rất muốn nói cho anh một chuyện, chuyện này giấu trong lòng em đã dày vò em bấy lâu nay. Em không biết nếu nói ra rồi liệu sau này anh có ghét em không. Thật ra từ lúc bắt đầu, em không hề thật lòng với anh, em chỉ muốn giải sầu, cho nên nghĩ rằng cho dù có nói ra việc này hay không cũng chẳng quan trọng, dù có thế nào hai chúng ta cũng không có khả năng, thế nhưng trải qua bao nhiêu chuyện chúng ta vẫn không thể tách rời. Mà sau khi ở bên cạnh anh em lại càng không có dũng khí để nói ra chuyện này! Em càng ngày càng sợ, sợ anh phát hiện rồi sau đó sẽ tức giận, sẽ oán hận em, sẽ không bao giờ để ý đến em nữa…Gia Hoa, anh sẽ hận em chứ?”



Doãn Gia Hoa lẩm bẩm: “Sẽ không! Anh sẽ luôn yêu em.”



Quan Hiểu hít sâu cố gắng lấy hết can đảm: “Được! Gia Hoa, anh nghe đây, thật ra…em…” Cô từ trong lòng ngực anh ngẩng đầu dậy nhìn anh, không ngờ lại phát hiện vẻ mặt điềm tĩnh, hơi thở đều đặn.



Doãn Gia Hoa đã ngủ.



Anh ngủ rất say, say đến nổi không phát hiện người bên cạnh mình khóc nghẹn ngào suốt đêm.



Ngày hôm sau, Quan Hiểu ra ngoài cả một ngày. Sau khi trở về cô buồn bã không nói một lời.



Mặc cho Doãn Gia Hoa có đùa, có ghẹo cô như thế nào, cô vẫn không cười.



Ba ngày sau, sau khi hai người ăn tối xong, Doãn Gia Hoa đang ở trong bếp rửa bát, đột nhiên nghe thấy có người xông cửa vào.



Sau đó truyền đến một tiếng tát, rồi tiếng thét của Quan Hiểu.



Anh gấp gáp chạy ra.



Anh nhìn thấy Quan Hiểu tay che mặt, mệt mỏi ngồi trên sô pha, bộ dáng chật vật khiến lòng anh đau nhói, một người đàn ông đứng trước mặt cô quát tháo ầm ĩ.



“Tiện nhân! Chả bảo sao mới có hai ngày mà tính tình cô đã thay đổi kiểu ấy, thì ra là bao trai. Lá gan cô cũng lớn đấy, dám ở sau lưng tôi nuôi dưỡng tình nhân! Đừng quên rằng căn hộ này cho dù có đứng tên cô cũng là do tôi bỏ tiền ra mua! Cắm sừng trên đầu tôi còn chưa nói, lại còn cả gan bêu rếu cho cả thiên hạ biết. Cô đúng là thứ vô liêm sỉ!”



Quan Hiểu không nhìn hắn ta, cũng không phản kháng, chỉ ngơ ngác ngồi đó. Mãi đến khi nhìn thấy Doãn Gia Hoa, cô mới hoảng hốt và bối rối.



Doãn Gia Hoa nhìn thấy má cô sưng đỏ, trên mặt còn in dấu bàn tay năm ngón, đôi mắt đỏ lòm xông tới người đàn ông trước mặt, không nói hai lời liền cho một đấm vào mặt tên kia, vừa đánh vừa rống: “Mày dám đánh cô ấy! Tao giết mày!”



Người đàn ông kia phát điên, chửi ầm lên: “Mày đang làm gì đấy, thằng trai bao kia! Thằng khốn nạn dám đánh tao à!”



Hắn ta siết chặt tay muốn đấm trả, Quan Hiểu liều mình xông ra chặn lại ở giữa, không cho hắn ta đụng vào Doãn Gia Hoa.



“Tiện nhân! Cô mau tránh ra cho tôi! Bằng không ngay cả cô tôi cũng đánh! Bọn mày đúng là đồ gian phu dâm phụ không biết xấu hổ!”



Doãn Gia Hoa đẩy Quan Hiểu ra, giận dữ đối thẳng mặt hắn ta: “Mày mà con ăn nói lung tung về cô ấy tao sẽ liều mạng với mày!”



Người đàn ông kia cười mỉa mai: “Cái gì? Tao chỉ mới gọi nó là con tiện nhân mày đã không chịu nổi? Thế phải gọi sao mới được? Kỹ nữ? Con đàn bà lăng loàn?”



Doãn Gia Hoa nhịn hết nổi, liền xông lên cho tên kia một đấm nữa: “Mày không được nói cô ấy như vậy! Cô ấy là vợ của tao.”



Người đàn ông kia cười to, cười đến mức điên loạn.



“Vợ mày? Mày đúng là thằng đần. Cô ta rõ ràng là vợ tao.”