"Tớ Yêu Cậu" Dưới Tán Cây Anh Đào

Chương 7 :

Ngày đăng: 03:41 19/04/20


"Công chúa? Cốc tiểu thư xem trưởng lão chúng tôi là đứa ngốc rồi đùa giỡn à? Công chúa ngày mai mới có thể trở về, Cốc tiểu thư còn không biết sao??"



"Vậy phải xin lỗi rồi." Giọng nói của công chúa đột nhiên vang lên trước cửa phòng hội nghị. Bóng dáng nàng từ từ xuất hiện. Vẫn là nụ cười hoàn mỹ, gương mặt phong hoa tuyệt đại, khí chất cao quý nhã nhặn, giọng nói thản nhiên như nước nhưng lại khiến người khác phải kinh sợ.



Chỉ thấy đối phương lập tức nhíu mày, thấp thỏm đi đến trước mặt công chúa Tang Linh: "C-Công chúa, s-sao ngài lại về rồi?"



Công chúa cười: "Bởi vì Diệp Nại muốn trở về sớm một chút cho nên ta về sớm, Trương đổng sự ngài không vui à?"



"K-Không, s-sao lại thế chứ?"



"Thế à? Vậy Trương đổng sự ngài đã chuẩn bị đơn từ chức xong chưa? Ta không muốn tốn quá nhiều thời giờ để xử lý việc của ngài." Nở lên một nụ cười khiến người khác khó lòng cưỡng lại, cửa phòng họp xuất hiện một dáng người nho nhỏ.



"Còn chưa xong hả?" Diệp Nạp thăm dò, liền tiến đến thấp giọng nói với công chúa.



"Sắp xong rồi, tớ muốn ăn cơm hộp a." Không để ý đến những người khác, công chúa chỉ tập trung vào Diệp Nại, mỉm cười hạnh phúc.



"... Tớ biết rồi." Diệp Nại cười, gương mặt nhẹ ửng hồng.



"Xin ngài giao ra huy chương đổng sự đệ tam." Gió từ bên ngoài thổi đến, thổi bay mái tóc đen dài của công chúa. Hạ Mạc rốt cuộc cũng thấy được, nguyên nhân công chúa luôn được gọi là Nữ Thần.



Thật sự, giống như một sự tồn tại không thể tin được, hoàn mỹ không tỳ vết.



"Thuộc hạ không rõ ý tứ của công chúa. Nếu là về vụ việc lần này, trách nhiệm thuộc về Cốc gia và Hạ gia... bọn họ..."



"Trương đổng sự, ý ngài là Cốc gia và Hạ gia muốn trốn tránh trách nhiệm?" Đôi mắt sau chiếc kính không vành đột nhiên trở nên sắc bén. Cốc Vũ khinh thường nhìn thành viên hội trưởng lão, nói: "Những mánh khóe cỏn con này ngay cả tôi còn không thể lừa gạt, ngài cho rằng sẽ qua mặt được công chúa sao?"



"Cốc Vũ!! Cô đừng có ngậm máu phun người!!"



"Lợi dụng việc này để khiến Bổn gia bị tổn thất nghiêm trọng, lại nhân cơ hội này diệt trừ hai nhà Hạ - Cốc, leo lên vị trí đổng sự đệ nhất, Trương đổng sự, việc này chẳng phải do ông bày mưu ngay từ đầu sao? Vậy thật khổ cực cho Trương đổng sự rồi." Công chúa ném một chiếc băng ghi hình lên bàn hội nghị. "Thuộc hạ của ông đã nhận tội, chuyện này ta nghĩ cũng không cần nhiều lời nữa đúng không?" Cứ như vậy, công chúa ôm Diệp Nại xoay người đi ra khỏi phòng họp, giống như vừa rồi chẳng hề có bất cứ chuyện gì xảy ra, vẫn mỉm cười hạnh phúc như trước. Nét mặt không có chút bất mãn nào.



"Bây giờ làm sao cho tốt đây? Chuyện này ta thật sự không muốn xử lý a. Nhưng như thế là vô trách nhiệm." Lúc ra khỏi cửa, nàng dừng bước, quay đầu nói một câu như vậy.



Hội trưởng lão lập tức biểu quyết, "Công chúa, nếu như việc này đã tra ra manh mối, trưởng lão chúng tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa. Xin công chúa yên tâm."



"Được, vậy chuyện này sẽ không liên quan đến hai nhà Hạ - Cốc nữa đúng không?"



"Tất nhiên rồi ạ."
Nhẹ giọng, mỉm cười. "Hiện tại, nơi này cũng là chỗ tớ phải lòng cậu."



Ánh mặt trời rực rỡ giữa trưa, gió thổi làm tàng cây anh đào lay động, sau đó, Hạ Mạc nhẹ hôn lên đôi môi Cốc Vũ.



"Nếu như cậu yêu tớ, thì vĩnh viễn cũng không được thích người khác, chỉ thuộc về một mình tớ, tớ sẽ buộc chặt cậu vào người, Hạ Mạc."



"Hì hì."



"Đừng cười, tớ nghiêm túc a. Cậu phải hiểu rõ đó."



"Nếu như tớ không muốn, Cốc Vũ sẽ làm gì a? Sẽ buông hả?"



"..." Trầm mặc, sau đó lắc đầu. "Sẽ không, từ ngày yêu cậu, tớ đã không có dự định buông tay, cậu nghĩ xong chưa vậy?"



"Thì ra. Băng sơn mỹ nhân mà mọi người yêu mến, người cô ấy thích lại là tớ a. Thật sự là tớ a."



"Ừ!! Là cậu."



"Tớ đương nhiên đồng ý rồi!! Vậy Cốc Vũ sau này cũng là của tớ đúng không?"



...



"Ừ, tớ cũng là của cậu.”



—— —— —— —— ——



"Bọn họ đã yêu nhau rồi?" Diệp Nại đang ghé người vào cửa sổ, xoay đầu lại nhìn công chúa đang ngồi trên chiếc trường kỷ, tay nàng đang nâng tách trà, nhưng bất động, chỉ nhìn chằm chằm lên người Diệp Nại.



"Vậy à?" Nàng nói, buông chén trà, vươn tay đến Diệp Nại. Không cần nói gì, Diệp Nại ngoan ngoãn đi đến bên người công chúa.



"Công chúa, tớ cũng yêu cậu~~ "



Gió thổi đến cây anh đào, dưới tán cây, Hạ Mạc mỉm cười.



☆*:.。. Hoàn.。.:*☆