Tối Cường Hệ Thống

Chương 166 : Vùng trời này chỉ thuộc về ta

Ngày đăng: 10:07 30/04/20


Dịch & biên: †Ares†



oOo



Đệ tử hai tông bốc số xong thì đứng thành một hàng, sau đó một trưởng lão tiến đến để bắt đầu ghi chép.



- Sư thúc, ngài số mấy?



Tông Hận Thiên nhìn tấm thẻ trong tay, sau đó hỏi.



- Số mười.



Lâm Phàm nhìn thoáng qua nói.



- Không biết Tân Phong kia là số mấy.



Tông Hận Thiên có chút căng thẳng, nói.



Khi trao lại thẻ số cho trưởng lão kia, Lâm Phàm nhìn thoáng qua quyển sổ ghi chép thì thấy Tân Phong có số 1, không cùng trận với hắn.



- Thi đấu bắt đầu.



- Cửu Tiêu Tông số 1 Tân Phong đối chiến Thánh Tông số 1 Cừu Thiên Nhiên.



Bên Thánh Tông.



- Sư đệ, cố lên.



Tông Hận Thiên vỗ bả vai Cừu Thiên Nhiên, nói.



- Vâng.



Cừu Thiên Nhiên gật gật đầu, hít một hơi thật sâu, sau đó nhảy lên đài.



Bên phía Cửu Tiêu Tông lại vô cùng an tĩnh. Tân Phong bình thản lên đài chờ đợi. Đối thủ của hắn chỉ có Lâm Phàm, còn những người khác chưa lọt nổi mắt hắn.



Khán giả bên dưới bắt đầu vì sư huynh tông môn của mình mà hò hét.



- Ta không muốn tổn thương ngươi, ngươi nhận thua đi.



Tân Phong đứng ở trên đài, thần sắc hờ hững nói.



- Tân Phong sư huynh, sư đệ biết không phải là đối thủ của sư huynh, nhưng chưa chiến đã bỏ cuộc là không thể nào.



Cừu Thiên Nhiên nói.



Tân Phong hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.



- Thi đấu bắt đầuuuu…



Vị trưởng lão kia quát lớn một tiếng, ra hiệu cho trận đấu bắt đầu.



- Sư huynh, đắc tội.



Cừu Thiên Nhiên tăng vọt khí thế, trong tay bỗng xuất hiện một thanh trường kích.



Các đệ tử đang quan sát không khỏi ồ lên một tiếng, bị cảnh tượng trước mắt làm chấn kinh.
Phong Tiếu Linh khẽ cười, tiêu sái bay lên đài. Mái tóc dài của hắn tung bay theo gió, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt sáng ngời, tay khẽ phe phẩy chiếc quạt trắng.



Tư thế này, phong thái này, khiến vô số người phải mặc cảm.



Nữ đệ tử của Thánh Tông đương nhiên cổ vũ cho các sư huynh nhà mình, nhưng giờ nhìn thấy nam nhân như nam thần này thì đều không tự chủ được bị mê luyến.



- Thiếu niên tuấn tú thật.



Lữ Minh Dương ngồi ngay ngắn tại trên đài, không khỏi cảm thán nói.



Lương Dịch Sơ nghe thế thì cười cười:



- Đây là đệ tử có phong tư hàng đầu của bản tông, là bạn lữ lý tưởng của vô số nữ đệ tử, thực lực và dung mạo đều kiêm, thuộc loại đệ tử hoàn mỹ.



Thấy Lương Dịch Sơ đắc ý như vậy, thái thượng trưởng lão Vô Nhai trừng mắt liếc Lữ Minh Dương, đây không phải là nâng chí khí người khác, diệt uy phong của mình sao?



Lữ Minh Dương nhìn thấy ánh mắt của Vô Nhai sư huynh thì cũng biết lỗi cười trừ.



Mà lúc này, Tông Hận Thiên lên sàn.



Thế nhưng một màn làm người ta kinh ngạc lại phát sinh.



Tông Hận Thiên khép chặt hai chân, đi nhích dần lên đài, bộ dạng như người tiêu chảy đang nhịn, vô cùng buồn cười, làm mặt thái thượng trưởng lão Vô Nhai tối sầm lại.



Quá mất mặt, mặt mũi tông môn đều bị mất hết rồi.



- Vô Nhai huynh, đệ tử của quý tông lấy tư thế xuất tràng đặc biệt thật đấy, quả là ngàn năm khó gặp.



Lương Dịch Sơ cười lớn nói.



- Ha ha ha, tên kia có bệnh hay không vậy?



Đệ tử của Cửu Tiêu Tông cũng chỉ vào Tông Hận Thiên mà cười ầm lên.



- Thánh Tông quả thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp a.



....



Giờ phút này, Tông Hận Thiên cảm giác mình chỉ có khép hai chân lại mới có thể xoa dịu một chút thống khổ.



Tông Hận Thiên vẫn chưa rõ phương pháp của Lâm sư thúc có tác dụng gì, bởi vì ngoại trừ đau đớn ra, hắn không cảm thấy bất kỳ điều gì khác biệt.



Nhưng hắn tin tưởng sư thúc không lừa gạt mình.



Theo lời sư thúc, ngay một khắc hắn đứng thẳng lên, vùng trời này sẽ chỉ thuộc về một mình Tông Hận Thiên hắn…



-----oo0oo-----



☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:



- [Võng Du] Tây Du Nhất Mộng



- [Đô Thị] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu



- [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn