Tôi là Ê-ri

Chương 38 :

Ngày đăng: 19:44 19/04/20


Tôi kể lại toàn bộ sự việc cho cảnh sát nghe nhưng họ không tin tôi, đã thế còn đem chuyện của tôi cho cánh nhà báo đưa tin trên trang nhất của nhiều tờ báo nói tôi đánh thuốc mê người khác để cướp tiền. Tôi bị giam ba ngày mà không được phép liên lạc với người nhà vì hồi đó vẫn chưa có điện thoại di động như bây giờ. Chị gái đến thăm tôi ở trại giam vì thấy hình của tôi trên báo. Sau đó, người khách kia đến tìm tôi trong trại giam. Tôi rất giận và nói với hắn:



“Đáng lẽ anh không nên đối xử với tôi như thế này. Giờ tôi đã không thể được sang Nhật với chồng”.



Người khách đó xin lỗi tôi, nói anh ta thấy hối hận về việc mình đã làm và hứa sẽ làm chứng là tôi không ăn cắp tiền bạc của anh ta. Sau đó cảnh sát cũng trả lại tiền cho tôi nhưng họ nói tôi chưa được thả vì vụ của tôi đã bị đưa ra khởi tố hình sự. Nguyên nhân là bởi họ phát hiện thấy trong người tôi có dấu vết của chất gây nghiện, tạo ảo giác, ảnh hưởng đến trí não. Thế mà tôi chưa từng biết trước đó loại thuốc mà tôi uống trong suốt mười năm qua nằm trong danh mục thuốc gây nghiện loại hai.



Ngày tuyên án tôi, người đàn ông đó cũng đến nghe phán quyết. Tòa án quyết định phạt tôi bảy năm tù giam, nhưng vì khai báo thành khẩn nên tôi được giảm án xuống một nửa, còn ba năm sáu tháng.




Tôi trở nên nổi tiếng vì viết giúp thư xin ân xá cho các phạm nhân. Tất cả các phạm nhân mới vào bị kết án tù nhiều năm đều được khuyên đến tìm tôi. Tôi chưa từng đòi bất kỳ thứ gì từ các phạm nhân vì tôi thấy họ đều đã quá bất hạnh. Họ không có tiền và quan trọng là bác Siriwan cũng không muốn tôi lấy tiền của họ, coi như một hình thức làm từ thiện và giúp đỡ công việc cho bác. Bù lại, nếu tôi gặp bất cứ khó khăn hoặc có nhu cầu gì bác sẽ giúp tôi mà không bao giờ từ chối. Có thể nói, tôi không cần có người nhà đến thăm mà vẫn có thể sống thoải mái trong trại giam, hằng ngày có cơm ngon để ăn và tất nhiên cũng không phải ăn cơm tù. Bác Siriwan còn chuyển tiền vào tài khoản cho tôi chi tiêu. Từ đó trở đi, tôi thành người của bác, đầu gấu trong tù cũng không có kẻ nào dám động đến tôi và tôi cũng chưa từng gây chuyện với ai để bác phải bận lòng.



Tôi từng viết thư xin ân xá gửi đức vua cho một phạm nhân phải ngồi tù mười lăm năm. Tôi không biết sự việc tiếp theo thế nào, phạm nhân đó rồi có được giảm án hay không. Mà để biết được kết quả cũng phải mất đến cả năm. Thời gian ngồi tù khiến tôi vô cùng bất mãn và đánh mất nhiều cơ hội trong đời. Nhưng điều mà tôi thấy tự hào và sẽ không bao giờ quên đó là việc giúp đỡ các phạm nhân khác thoát khỏi sự đau khổ, được giảm án từ nặng xuống nhẹ, hoặc một số người may mắn được trở về đoàn tụ với gia đình. Mặc dù không phải người nào tôi cũng giúp thành công nhưng tôi vẫn thấy vui vì đã làm hết sức của mình.



Còn rất nhiều thứ trong nhà tù, địa ngục trần gian này nữa mà tôi chưa kể ra hết. Đôi khi, tôi không muốn nhớ đến những năm tháng đau khổ đó bởi nó tàn khốc đến mức tôi không thể diễn đạt thành lời và cũng không muốn ghi nhớ. Tôi thậm chí còn muốn quên đi chuyện tôi đã từng bị rơi vào địa ngục đó. Tôi được giảm án vì đạt danh hiệu phạm nhân cải tạo tốt và được thả tự do nhờ sự ân xá của hoàng thái hậu. Hôm đó có rất nhiều phạm nhân được thả tự do, trong đó có tôi. Tuy vậy, tôi cũng đã phải ngồi tù gần đủ ba năm sáu tháng, chỉ được thả trước có hai tháng.