Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 89 : Đồ lót rơi xuống

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Bởi vì đây là bố trí căn nhà kiểu cũ, vừa vào một cái cửa rất nhỏ lại là một cái sảnh nhỏ, ngay sau đó là hai phòng phía nam và bắc, bên cạnh là một phòng bếp nhỏ. Cho nên nơi anh có thể ở lại, chỉ có thể là ở trong phòng!



Hai phòng một nam một bắc, dựa vào trực giác của mình, Hoắc Doãn Văn phòng cô là căn phòng phía nam!



“Đây là phòng của em?” Anh chỉ vào hỏi!



“Vâng, hơi lộn xộn một chút, hi vọng anh không để ý!” Cô đẩy cánh cửa màu vàng, a, cô tương đối may mắn, mấy hôm trước bà dì đã cho quét dọn phòng cô, nếu không bây giờ không biết căn phòng dơ dáy bẩn thỉu thành cái dạng gì nữa!



Chỉ là, hiện tại căn phòng có chút lộn xộn.



Bàn đọc sách chất thành núi, phía sau là một đống sách tham khảo, bên cạnh cô để mĩ phẩm dưỡng da, bên kia còn có chút đồ ăn vặt, như vậy mới cảm thấy có chút sức mạnh!



Mà sổ tay của cô cũng ở trên đó!



Mặt đất cũng có chút lộn xộn, có thể thấy phía trên có một lớp bụi.



Mà trên giường!



Vừa rồi cô không có gấp chăn, nên bây giờ chăn giống như một cái núi nhỏ nằm trên giường. Bên cạnh gối để ba quyển sách, cả ba đều rất dày,...cho nên ba quyển đó để lại cùng một chỗ đã rất cao! Sau đó cô còn để trên sách áo ngủ và áo ngực của mình.



May mắn áo ngực bị áo ngủ che mất, chỉ lộ ra đai an toàn, không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra.



“Có chút loạn, anh tìm chỗ để ngồi đi!” Cô vội vàng chồng chăn lên, sau đó đặt ở đầu giường, đồng thời cầm áo ngủ lên, ném vào ngăn kéo.



Nhưng khi cô vừa mở ngăn kéo của tủ quần áo, thì một đống đồ vật trong đó, rầm rầm chảy ra ngoài.



Như thế thì tốt rồi, áo lót, quần lót, còn có quần áo của cô, nhiều màu sắc khác nhau rơi trên mặt đất, tình cảnh tương đối hoành tráng!



Ánh mắt Nhan Như Y không biết để ở nơi nào, xấu hổ nhắm mắt lại, Hai tai đỏ ửng ngồi xổm trên mặt đất, vội vàng nhặt quần áo, tiếp tục nhét vào trong tủ. Cả buổi cô cũng không có quay đầu lại, không có nhìn anh!



Nhưng cô vẫn cảm thấy tầm mắt của anh dừng lại trên người mình, cảm thấy anh đang cười!



Mà Hoắc Doãn Văn thật sự đang cười cô, cười hành động hốt hoảng của cô thật đáng yêu. “Nếu chồng quần áo vào nhau để vào tủ, sẽ rất dễ bị rơi xuống đó!”



“Em biết rồi, đợi đến tối em sẽ sửa sang lại!” Nhan Như Y đóng tủ quần áo lại, sau đó dùng lưng cố định cửa tủ. Bởi vì lâu rồi không sửa không sửa tử gỗ, nên cửa có chút cũ, lúc đóng cửa tủ hơi khó khăn.



“Xem ra, bình thường em quả thật rất bận!” Anh nhịn cười bình luận, ngầm ám chỉ nếu không sao không có thời gian dọn phòng!



“Ha ha...” Cô cười qua loa với anh mấy tiếng, sau đó vội vàng rời khỏi căn phòng. “Tổng giám đốc Hoắc, anh chờ một chút, tôi đi nấu mì!”



“Làm mì cay Thành Đô có tốn thời gian không?”
****Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, hi vọng sự ủng hộ của mọi người****



Rất nhanh, Hoắc Doãn Văn đã ăn sạch bát thứ hai, sức ăn của anh có chút khiến người ta nghẹn họng mà nhìn trân trối!



“Đã rất lâu anh chưa ăn no như thế này, lại thoải mái như vậy!” Anh đặt đũa xuống nói.



Cô nhìn vào tình cảnh của anh nói. “Anh ăn cơm chính là công việc, lại uống nhiều rượu như vậy, dĩ nhiên không thể ăn no bụng!”



“Đúng vậy, cho nên anh đặc biệt sợ ăn cơm, ăn cơm đối với anh là công việc khó đối phó nhất!” Anh trào phúng một câu, sau đó bổ sung. “Nhưng anh phát hiện mỗi lần ăn cơm với em, anh đều ăn rất no!”



“Ha ha, bởi vì em không phải lãnh đạo của anh, cũng không phải khách hàng của anh!”



“Có lẽ.” Anh nói hai từ lấp lửng. “A, phải rồi, anh có thể cho em một ý kiến.” Anh nghiêm túc nhìn cô.



“Cái gì?” Vẻ mặt nghiêm túc của anh là cô khẩn trương, anh muốn nói ý kiến gì với cô. “Anh nói đi!”



Anh còn rất nghiêm túc nhìn cô. “Lần sau lúc em nấu mì Thành Đô, có thể nấu nhiều hơn một chút, sau đó mời anh tới ăn!”



Cô thở phảo nhẹ nhòm, thì ra anh muốn nói cái này. Nghe anh khéo léo khen ngợi tài nấu nướng của cô, khóe miệng cô nhịn không được cong lên. “Tốt, lần sau vào lúc nấu, em nhất định sẽ nấu cho anh!”



“Cảm ơn!”



Cô mới phát hiện, anh cũng có một mặt hài hước, cô cũng định học vẻ mặt nghiêm túc của anh, nói. “Trong tất cả câu khen ngợi em được nghe, đây là câu nói chân thành nhất!”



Anh nín cười, tiếp tục nói chuyện với cô bằng khuôn mặt nghiên túc. “Đây cũng là câu nói thành khẩn nhất trong tất cả nhưng câu khen ngợi của anh!”



Hai người nhìn nhau cười!



Bữa ăn tối này đơn giản, Nhan Như Y có thể nhìn thấy một mặt khác biệt của Hoắc Doãn Văn. Thì ra không phải lúc nào anh cũng có bộ dạng thâm trầm lão luyện, thì ra anh có thể hài hước, thậm chí rất hài hước, ở cạnh rất tự nhiên, rất thoải mái!



Dù sao cũng là chỗ ở của một cô gái độc thân, Hoắc Doãn Văn không ngồi lại lâu, anh đứng dậy chuẩn bị rời đi!



Trước khi đi, anh lại hỏi cô. “Lần sau nấu mì Thành Đô, em có thể mời anh đến ăn sao?”



Cô hiểu ý của anh, cô có thể tiếp tục làm việc ở Hằng Viễn. Trong khoảng thời gian ngắn, cô rõ ràng đã quyết định xong lại do dự. “Sẽ, nếu như có lần sau, em nhất định sẽ mời anh đến ăn!”



Cô không lừa anh, cô nói nếu cô nấu nữa, nếu như cô không nấu, sẽ không cần mời anh!



“Vậy thì tốt, cảm ơn em vì bữa tối!” Hoắc Doãn Văn cười nói gặp lại sau với cô.