Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút!

Chương 260 : Tổng giám đốc Đàm, anh tiếp chiêu đi

Ngày đăng: 11:29 30/04/20


"Ông xã. . . ."



Hạ Tử Du nhụt chí sợ sệt gọi.



Đàm Dịch Khiêm đứng trước mặt cô nhìn từ trên cao xuống, quanh người chỉ có sự nghiêm nghị lạnh lùng.



Không nghe thấy Dịch Khiêm trả lời, biết anh bạn Đàm nào đấy rất dễ nổi giận, Hạ Tử Du len lén ngước mắt nhìn lên.



Vừa ngước mắt lên Hạ Tử Du liền đối diện với tròng mắt đen thẳm rét lạnh của anh, sắc bén lẫn sắc sảo, thật có một cảm giác áp bức rất lớn.



"Em. . . ." Trong lòng Hạ Tử Du đang oán thầm, có cần phải tức giận đến mức đấy hay không.



"Ông xã, thật ra thì em. . . ."



"Câm miệng! !" Đàm Dịch Khiêm hoàn toàn không thèm nghe Hạ Tử Du giải thích, ánh mắt buồn bã, cáu kỉnh quát cô.



Ngay sau đó, anh tóm chặt lấy eo của cô kéo về phía một chiếc xe màu đen đang đỗ trước mặt, chiếc Bentley kiểu dáng độc nhất vô nhị lóe sáng dưới ánh mặt trời chói chang.



Đàm Dịch Khiêm ném Hạ Tử Du lên xe như ném một con mèo nhỏ, trong giọng nói dường như loáng thoáng sự uy hiếp, "Về nhà anh sẽ tính sổ với em!" Nói xong anh ấn nút khóa cửa xe lại.



Hạ Tử Du biết mình đã làm sai nên cũng không dám nói lại anh câu nào, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên ghế kiên trì giữ vẻ mặt im lặng nhận tội.



Đàm Dịch Khiêm mở cửa xe ngồi vào tay lái rồi cho xe nổ máy.



Chiếc Bentley màu đen vững vàng lăn bánh lao đi.



Bên trong xe, đôi mắt đen của Đàm Dịch Khiêm hơi đảo qua, khóe mắt anh thấy Hạ Tử Du đang cười hì hì lấy lòng mình, Đàm Dịch Khiêm nhìn cô bằng đôi mắt thật lạnh lùng, đôi môi mỏng mím rất chặt dường như đang kiềm chế cảm xúc.



. . . . . .



Chiếc Bentley lái thẳng một lèo vào khu nhà cao cấp của nhà họ Đàm.



Bình thường gần tới buổi trưa nhà họ Đàm vốn vang tiếng nói cười rộn rã nhưng lúc này dường như có vẻ hơi im lặng khác thường.



"Cậu chủ, cậu đã về rồi."



Dì Trần nhanh chóng bước đến, mở cửa cho Đàm Dịch Khiêm xuống xe.



Ngay sau đó dì Trần lại bước đến mở cửa xe cho Hạ Tử Du, cười hì hì nói, "Cô chủ, cô đã về thì tốt rồi, ông bà chủ có thế an tâm được rồi. . . .Cô không bị kinh hãi chứ? Bà chủ cũng đã bảo chúng tôi chuẩn bị trà an thần cho cô rồi. . . . ."



"Cô ấy không cần uống cái thứ trà an thần ấy đâu, buổi trưa hôm nay cũng không cho phép cô ấy ăn cơm! !" Đàm Dịch Khiêm tóm lấy eo cô, cương quyết lại ngang ngược lôi cô đi thẳng vào trong biệt thự.



Đáng thương cho Hạ Tử Du, vốn cô định nhân lúc đi qua phòng khách thì cầu xin sự giúp đỡ từ những người lớn, nhưng không ngờ đến lúc Đàm Dịch Khiêm ôm cô đi vào biệt thự lại không thèm để ý một chút nào đến những người đang quan tâm cô, giữ chặt cô lôi thẳng đi lên tầng hai.



Đàm Dịch Khiêm tóm hạ Tử Du đi thẳng một lèo lên lầu, một cước đá văng cánh cửa phòng ngủ, sau đó thẳng tay đóng cửa lại cái ‘rầm’, tay còn lại ôm xốc ngang Hạ Tử Du ôm đến ngồi lên giường



Sắc mặt Đàm Dịch Khiêm không hề có chút biểu cảm nào nói, "Anh đã nói với em những gì?"



"Àh. . . ."



Hạ Tử Du đang định qua loa cho xong.



Sắc mặt Đàm Dịch Khiêm càng lúc càng lạnh.



E sợ lại làm cho anh bạn Đàm nào đấy mất vui thêm nữa, Hạ Tử Du lập tức bày ra vẻ nịnh hót, cười hì hì nói, "Ông xã, những lời anh nói đương nhiên là em đều ghi nhớ rất kỹ. . . . Anh bảo em muốn đi đâu cũng phải nói với anh một tiếng, không thể chạy lung tung khắp nơi, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm."



"Rất tốt, không ngờ còn biết thuộc lòng những gì anh nói."



Hạ Tử Du ngồi dậy, sau đó quỳ đứng ở trên giường chủ động ôm lấy cổ Đàm Dịch Khiêm, nhìn Đàm Dịch KHiêm với anh mắt mê hoặc cùng giọng êm ái nói, "Ông xã, anh đừng giận em nữa nhé?"



Đàm Dịch Khiêm nheo mắt lại, quan sát cô vợ cứng đầu cứng cổ của mình, "Em thử nói xem nào?"
"Nhưng mà. . . . ."



"Được rồi, không nhắc đến anh ta nữa. . . ." Đàm Tâm nói sang chuyện khác, "Nói chị nghe chuyện ngày hôm nay đi, may mà có Dịch Khiêm tìm được em, chị thật sự rất lo đấy. . . ."



Hạ Tử Du lộ vẻ ngương ngùng nói, "Đều tại em, lúc chị đang thử quần áo, em nhận được điện thoại của mẹ em thì đi ra khỏi của hàng. . . . Ai ngờ được vừa ra đến cửa liền bị giật mất túi, vì di động và cả ví tiền của chị đều ở trong đó nên em chạy đuổi theo cái tên giật túi đó, nhưng không ngờ cái tên giật túi đó lấy hết cả di động, tiền mặt cùng chi phiếu xong thì ném lại cái túi, và sau đó thì em bị lạc đường. . . ."



Đàm Tâm an ủi nói, "Không trách em được, đường xá nơi đó thật sự rất phức tạp. . . .Nhưng chắc là Dịch Khiêm đã mắng cho em một trận rồi."



Nhớ đến mình bị đánh vào mông, Hạ Tử Du cố gắng lấy lại mặt mũi, "Anh ấy có dám nói em đâu, em còn trách anh ấy sao đến muộn vậy chứ! !"



Đàm Tâm sau khi nghe xong vẻ mặt giật mình kinh ngạc, "Vậy sao? Thế mà bọn chị ở bên ngoài nghe thấy tiếng em vừa kêu vừa la, còn tưởng là em bị Dịch Khiêm đánh mông ấy chứ?"



Mặt Hạ Tử Du lập tức trở nên quẫn bách, "Mọi người nghe thấy sao?"



Đàm Tâm khẽ cười nói, "Dịch Khiêm không nói hai câu liền lôi em vào phòng, ba mẹ sợ Dịch Khiêm đánh em, cho nên mấy người bọn chị cũng đi lên nghe xem thế nào. . . ."



Vào giờ phút này Hạ Tử Du chỉ muốn úp mặt vào tường thôi, trời ơi, cô chẳng còn mặt mũi đâu mà gặp người khác nữa rồi. . . . . .



------------



Bởi vì chuyện Hạ Tử Du bị Đàm Dịch Khiêm đánh đòn đã trở thành chuyện mà cả nhà họ Đàm từ trên xuống dưới chỉ hiểu trong lòng mà không dám nói ra khiến cho Hạ Tử Du cảm thấy quá mất mặt, cho nên mấy ngày nay nếu cảm thấy có thể ở trong phòng thì trốn luốn trong phòng, cảm thấy quá xấu hổ để gặp người khác. . . . . .



Hạ Tử Du đương nhiên là không dám đánh trực diện với Đàm Dịch Khiêm, bởi vì ‘ông trời con’ anh mỗi khi mất hứng liền đem cô ra xử phạt về thân thể, cho đến cô cầu xin anh tha thứ thì mới thôi. . .



Đáng thương cho cô bị đàn áp dưới ‘dâm uy’ của anh, mỗi ngày đều phải sống uất ức lại còn phải phục vụ anh nữa.



Nhưng sự nhẫn nại của con người luôn có hạn, cô không thể lúc nào cũng bị anh bắt nạt được. Vì vậy, cô thừa dịp mấy ngày trốn ru rú trong phòng bắt đầu tính toán làm sao để ‘ăn hết’ anh sạch sành sanh một lần. . . .



Nhưng cô khổ cực suy nghĩ mấy ngày nay nhưng mãi vẫn chưa tìm được cách nào cả. . . . . .



Đúng dịp chính là, Robert nghĩ mấy ngày nay chắc do cô không khỏe trong người nên mới tìm cô nói chuyện phiếm, trong lúc bọn họ nói chuyện vô tình được nghe Robert nói gần đây Đàm Dịch Khiêm đang chuẩn bị mua một chiếc Bentley mới được đưa ra thị trường, toàn cầu nhưng số lượng chỉ có một chiếc, hãng không sản xuất nữa. . . . . .



Nghe thấy số tiền kia là một dãy số đếm không hết số lẻ đằng sau. . . .



Sau khi nghe Robert nói xong liền nhanh trí nghĩ ra một cách. . . . . .



Kết quả là, vào sáng sớm của một ngày nào đấy, lúc Hạ Tử Du đang dụi vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, cô tranh thủ làm nũng với người nào đó vẫn còn đang mơ màng ngủ, "Ông xã, ông xã, em muốn nói với anh một chuyện. . . ."



Đàm Dịch Khiêm là người rất dễ tỉnh ngủ, tuy nhắm hai mắt nhưng vẫn đáp lại cô, "Ừm?"



Hạ Tử Du nhỏ giọng nói, "Hôm nay em muốn đi mua sắm. . . ."



Đàm Dịch Khiêm mở một mắt ra liếc cô, "Em đã quên chuyện lần trước?"



Hạ Tử Du cười hì hì nói, "Em chỉ đi đến trung tâm thương mại XX mua đồ mà thôi, anh cũng biết đó, lần trước đi em cũng chưa mua được gì mà. . . . Cùng lắm thì em đồng ý với anh dẫn theo cả vệ sỹ nữa, sau đó để vệ sỹ liên tục báo cáo với anh về hành tung của em, hơn nữa lần này em ra ngoài tuyệt đối không quá ba tiếng."



Đàm Dịch Khiêm vẫn cứ nghi ngờ, "Em bảo đảm?"



Hạ Tử Du lủi sát vào lòng Đàm Dịch Khiêm ôm chặt anh, "Đương nhiên rồi, lần trước bị anh đánh đòn vẫn còn đâu đây này. . . ."



Đàm Dịch Khiêm hôn lên trán cô rồi cũng gật đầu, "Được, đừng để anh phải lo lắng nữa."



"Dạ."



Sau khi Đàm Dịch Khiêm đồng ý với cô thì cô cười trộm trong lòng. . . . .



Yeah, kế hoạch đã bắt đầu rồi, cô nghĩ lần này nhất định Đàm Dịch Khiêm sẽ bị cô mắng cho xối xả. . . .



Cô đang mong đợi! !