Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1485 :

Ngày đăng: 16:39 30/04/20


Ánh mắt phó tổng thống Trương Liệt thoáng vẻ khinh miệt: "Tiểu Văn, lẽ nào câu không cảm thấy vinh dự và kiêu ngạo vì có thể tham gia vào việc lần này sao? Đợi khi kế hoạch của chúng ta thành công, cậu muốn gì chúng tôi cũng đều có thể cho cậu."



"Tôi... chỉ muốn các em tôi có thể bình yên trở về." Đôi mắt sau mắt kính của Tiểu Văn thoáng vẻ lo lắng.



"Được được, lần này cậu cung cấp lịch trình, lập được một công, cậu có yêu cầu gì?"



"Bây giờ đưa các em tôi về."



"Không được, em trai hay em gái, cậu chọn đi! Chỉ có thể đưa về một người." Trương Liệt không muốn đắc tội với người có thể tiếp cận Tịch Phong Hàn, nhưng giữ lại một người có thể uy hiếp anh ta.



"Em gái của tôi còn ít tuổi, cho em gái tôi về." Tiểu Văn kiên quyết yêu cầu.



"Được, vậy thì em gái cậu! Sáng mai cậu sẽ có thể nhìn thấy cô bé."



Nói xong, Trương Liệt liền cầm danh sách lịch trình lên, nói với mọi người có mặt tại đây: "Mọi người đều đã xem xong lịch trình sắp xếp lần này rồi, đây là cơ hội hoàn hảo cho chúng ta, tuyệt đối không được bỏ qua, chỉ cần Tịch Phong Hàn gục ngã, tôi có thể thuận thế tiến lên, tới khi đó mọi người ủng hộ tôi, tôi trở thành tổng thống, mỗi người sẽ được luận thưởng theo công trạng."



Những người có mặt đều rất khao khát quyền lực hùng mạnh, lúc này trong ánh mắt họa đều ánh lên khát vọng, dã tâm, Đỗ Chí Kiệt cũng là một người trong số đó, anh ta đã hoàn toàn đắm chìm vào cảnh tượng tương lai, trở thành người đứng đầu quân đội.



Cuộc họp kết thúc lúc tám rưỡi, trợ lý Tiểu Văn mang theo cặp tài liệu đi trên đường, nhìn có vẻ vô cùng bình thường, dọc đường anh đi qua mấy con phố, cho tới chừng chín giờ, anh mới về tới nhà mình.



Đi vào trong thang máy, dáng lưng lụ khụ từ từ đứng thẳng dậy, đồng thời anh cũng gỡ mắt kính xuống, để lộ ánh mắt không hề yếu đuối.



Khi về tới nhà, anh cầm chìa khóa mở cửa, chỉ thấy trong tầm nhìn lờ mờ, trên sofa có hai người một nam một nữ đang ngồi nhìn anh.



"Dạ tiểu thư, Phong thiếu gia, để hai người đợi lâu rồi." Giọng Tiểu Văn trở nên trầm ổn.



"Không sao, mọi việc thành công chứ?" Dạ Nghiên Tịch đứng dậy hỏi.



"Vô cùng thành công, Trương Liệt không hề nghi ngờ, tin tưởng hoàn toàn chuyến xuất hành lần này, và giống như kế hoạch, tôi bảo bọn chúng thả em gái tôi trước."



"Yên tâm đi, chúng tôi sẽ cứu em trai anh về." Dạ Nghiên Tịch an ủi: "Anh vất vả rồi."



Tiểu Văn lắc đầu: "Bọn chúng tưởng rằng bắt các em tôi, tôi sẽ phải khuất phục bọn chúng, trong lòng tôi, sự an toàn của tổng thống quan trọng hơn mọi thứ, vì ông là một tổng thống tốt yêu nước thương dân."
Phong Dạ Minh giơ tay chỉ lên má: "Chỗ này, hôn một cái đi!"



Dạ Nghiên Tịch nhìn anh, bất giác bật cười, người đàn ông này vẫn còn chơi trò này nữa.



Dạ Nghiên Tịch hôn lên má anh.



"Nhanh quá, hôn hẳn hoi." Phong Dạ Minh yêu cầu.



Dạ Nghiên Tịch đành cúi người, hôn lâu hơn lên má anh, còn má anh thì tì miết lên môi cô.



Dạ Nghiên Tịch biết anh sẽ giở trò, đẩy anh một cái: "Được rồi, đừng lưu manh nữa, mau đi nghỉ ngơi đi."



Phong Dạ Minh liền đi nghỉ ngơi, Dạ Nghiên Tịch đi đánh răng rửa mặt thay đồ, dáng vẻ mạnh mẽ, dứt khoát, khí thế không hề thua kém nam nhi.



Dạ Nghiên Tịch đứng trong chòi gác bên ngoài dinh tổng thống, lúc này, một chiếc xe dừng lại ở phía xa, cửa xe được hạ xuống, ánh mắt Đỗ Chí Kiệt cháy bỏng nhìn qua.



"Dạ tiểu thư, lâu rồi không gặp."



Dạ Nghiên Tịch giơ tay về phía anh ta nói: "Giấy tờ."



Đỗ Chí Kiệt nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô, ánh mắt si mê, giao giấy tờ cho cô: "Dạ tiểu thư, cô làm việc ở đây đúng là không thể phát huy hết tài năng."



"Tôi thích." Dạ Nghiên Tịch nhướng mày, sau khi kiểm tra xong liền trả lại cho anh ta.



Đỗ Chí Kiệt lái xe đi về phía bãi đậu xe, Dạ Nghiên Tịch nhìn xe anh ta chạy vào, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác.



Có điều Đỗ Chí Kiệt tuyệt đối không dám ra tay ở đây, vì Trương Liệt mong muốn Tịch Phong Hàn gặp sự cố, chỉ có như vậy ông ta mới có thể lôi kéo các nghị viên khác tiến cử ông ta lên chức.



Đỗ Chí Kiệt tháo bỏ vũ khí đi vào dinh tổng thống, anh ta tới đây là do Tịch Phong Hàn gọi tới.



Ánh mắt Đỗ Chí Kiệt nhìn quanh, anh ta muốn tìm xem Phong Dạ Minh ở đâu, có điều anh ta không nhìn thấy, xem ra, Phong Dạ Minh cho dù đã được thuyên chuyển trở về nhưng với lỗi lầm anh ta phạm phải, cũng không nhất định có thể được bảo vệ bên cạnh ngài tổng thống.