Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 11 : Không vào được

Ngày đăng: 09:06 19/04/20


Lý Viễn Sơn xuất thân từ Lý gia ở Lũng Hữu. Phụ thân của hắn, Lý Loan là Quận Công Khai Quốc. Bởi vì quân công lớn lao mà được phong là Quốc Công. Hắn là con trai trưởng. Sau khi Lý Loan chết, phong hào Đường Công liền do hắn kế thừa. Thế gia ở Lũng Hữu, lớn nhất là họ Lý. Tiếp theo là họ Lưu, họ Ngu. Lũng Hữu ở Hà Tây Đạo, cách Sơn Đông Đạo ba nghìn bảy trăm dặm.



Đại Tùy chọn người tài, chủ yếu là thông qua khoa cử. Nhưng không thể phủ nhận rằng, người cầm quyền chính thức đều xuất thân từ thế gia. Thượng Thư, Môn Hạ, Trung Thư Tam Tỉnh, Lục Bộ quan viên, quan to từ Tứ Phẩm trở nên, mười phần thì có chín phần xuất thân từ thế gia. Đại Tùy có hai mươi bốn đạo, hai mươi bốn vị Tổng Đốc. Những vị Đại tướng biên cương có quyền thế ngút trời này, chỉ có Tổng Đốc của Hà Bắc Đạo là Viên Sùng Vũ xuất thân từ Hàn Môn.



Dù ở phẩm cấp, Đại tướng quân của mười sáu vệ thấp hơn Tổng Đốc của các đạo, nhưng quân chính tách ra. Tổng Đốc chính là quan lớn Nhị Phẩm. Nhưng không có quyền điều phối chiến binh của mười sáu vệ. Thủ hạ cũng chỉ là quận binh của các châu quận. Mà so về sức chiến đấu, quận binh sao có thể so sánh được với chiến binh.



Mà Đại tướng quân của mười sáu vệ đều là người bệ hạ tín nhiệm nhất. Cũng không sai biệt lắm đều có tước hiệu Quốc Công. Tổng Đốc các đạo, thấy những vị Đại tướng quân này, ngược lại phải hành lễ. Tiền triều dùng phẩm cấp để định tôn ti. Mà Đại Tùy thì dùng tước vị để định tôn ti. Chẳng hạn như Quốc Công của tiền triều, nếu quan chức chỉ là Ngũ Phẩm, nhìn thấy quan viên Lục Phẩm cũng phải hành đại lễ. Mà ở Đại Tùy, tước vị cao hơn quan chức.



Đại tướng của hai mươi bốn đạo, không có một vị nào có tước vị cao hơn Huyện Hầu.



Còn Đại tướng quân của mười sáu vệ, ngoại trừ Hổ Phù của Binh Bộ và ý chỉ của Hoàng Đế ra, cho dù là quan to Nhất Phẩm như Trung Thư, Môn Hạ, Thượng Thư Tam Tỉnh, cũng không có quyền lợi điều động. Mà ngoại trừ chiến binh ra, chiến lực đứng kế của binh mã Đại Tùy là môn binh nằm trong tay các Thân Vương. Những Thân Vương này ở lãnh địa của mình, chẳng khác nào Hoàng Đế. Trang bị và vật tư cho binh lính không lấy từ triều đình, mà từ phủ kho của bọn họ. Môn binh chính là lực lượng vũ trang thân cận của Thân Vương, tự nhiên cam lòng đầu nhập. Cho nên trang bị của môn binh vô cùng tốt.



Còn trang bị vật tư cho quận binh các nơi thì do triều đình cung cấp một nửa. Nửa còn lại thì do quan phủ địa phương tiếp tế. Nhưng quan phủ địa phương thu thuế, phần lớn đều phải nộp lên kho lúa của quốc khố. Còn thừa không nhiều lắm. Nếu gặp phải quan lại tham tài, lại càng không có tiền trang bị cho quận binh. Cho nên chiến lực của quận binh kém rất xa chiến lực của môn binh.



Trong mười sáu vệ, thì có mười vệ đóng ở khắp nơi. Hai vệ đóng ở Đông Đô, bốn vệ đóng ở đông, tây, nam, bắc Trường An.



Lý Viễn Sơn tọa trấn Tây Bắc Đại Tùy, quyền lực dù không bằng Tổng Đốc Sơn Đông Đạo Dương Thiện Thần, nhưng Dương Thiện Thần gặp hắn cũng phải khách khí.



Cho nên thái giám cầm bút Ngự Thư Phòng Ngô Bồi Thắng cho dù có được sủng ái hơn nữa ở trong cung, cũng không dám làm càn trước mặt Lý Viễn Sơn. Hắn là người thông minh, cho nên hiểu một đạo lý rằng. Cho dù Hoàng Đế đối xử tốt với hắn hơn nữa, nhưng một khi hắn đắc tội Lý Viễn Sơn, Hoàng Đế sẽ không đứng về phía hắn. Nếu Lý Viễn Sơn giận dữ giết hắn, Hoàng Đế nhiều nhất cũng chỉ hạ chỉ trách cứ một phen mà thôi.



Hoạn quan của Đại Tùy không có thực quyền, dù sủng hạnh cũng không có tác dụng gì.



Nhất là Tổng Đốc các đạo, Đại tướng quân của các vệ, những người này càng không thể đắc tội.



Trong doanh trại đại quân trên núi Ngọa Tiên, giữa sườn núi có một cây hòe lớn. Dưới cây hòe là một cái đình nghỉ mát. Chọn chỗ này xây đình nghỉ mát là rất hợp. Lợi dụng một tảng đá lớn chìa ra ngoài để xây, có thể nói là xảo đoạt thiên công. Từ xa nhìn sang, nó giống như cái mũi của núi Ngọa Tiên vậy.



Chỉ là thời tiết này không thích hợp ngồi ở đây hóng mát.



Vừa qua năm mới, Hà Đông Đạo là nơi lạnh nhất ở phía Tây Bắc Đại Tùy. Chỗ này xây ở giữa sườn núi, càng thêm lạnh giá. Xung quanh không có chỗ chắn gió lùa, gió từ triền núi thổi tới giống như dao găm cắt vào mặt vậy, rất là đau.



Ngô Bồi Thắng nắm chặt áo khoác dày bằng da cừu, nhưng vẫn thấy gió lạnh dễ dàng luồn vào trong áo của mình. Ngồi ở chỗ này, khiến hắn thật khó mà ngồi yên. Nếu là vào mùa hè, ngồi ở đây tuyệt đối là thích hợp. Nhưng vào mùa đông, thì có thể đông chết người.



- Quốc Công gia của ta, sao lại chọn nơi này.
Phương Giải cười khổ một tiếng. Hiện tại hắn đã suy nghĩ cẩn thận, không phải là Đỗ Hồng Tuyến gây nên cho mình. Nói không chừng là nam tử áo xanh kia giở trò quỷ. Nhưng không oán không cừu, vì sao hắn lại biến mình thành như vậy? Lúc ấy ở Hồng Tụ Chiêu, Phương Giải đã cảm thấy nam tử áo xanh kia nhìn mình với ánh mắt bất thường. Về sau ở quán thịt chó Vân Kế, hắn đã ngà ngà say, khiến hắn mất đi cảnh giác. Nhưng nam tử áo xanh kia thoạt nhìn không giống với kẻ ác a?



- Ngài bảo người ta làm sao yên tâm. Đại chưởng quầy…ngài còn đau không?



Kim Phượng rơi lệ, nhìn mặt Phương Giải sưng như cái đầu heo, đau lòng hỏi.



- Dưỡng thương mấy ngày là đỡ thôi.



Phương Giải thở dài, bỗng nhớ tới một chuyện. Nghĩ tới đây, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi. Kim Phượng thấy sắc mặt khác thường của hắn, vội vàng hỏi: - Sao vậy, có phải là rất đau không? Để ta đi mời lang trung tới.



- Không phải…chỉ là cảm thấy có chút không ỏn.



Phương Giải có chút thống khổ, do dự một lát, nói: - Toàn thân không có chỗ nào là không đau, nhưng vì sao…vì sao chỗ kia lại không có cảm giác gì? Kim Phượng, muội nói cho ta biết…có phải chỗ đó bị hỏng rồi hay không?



Kim Phượng đỏ mặt, nhịn không được lắc đầu: - Không có….là ta phục thị ngài nằm xuống. Lúc ấy ngài trần truồng, cho nên ta có nhìn thấy. Chỗ đó…chỗ đó vẫn tốt…chỉ là…thoạt nhìn lớn hơn nhiều.



- Nhưng vì sao không cảm thấy cái gì?



Phương Giải lo lắng hỏi: - Nếu như hỏng…



Kim Phượng nhẹ nhàng kéo chăn ra, nhìn trộm một cái, sắc mặt càng đỏ hơn: - Vẫn dựng thẳng, nhìn thật dọa người.



- Ta không nhúc nhích được, muội thử động vào xem, xem ta có cảm giác gì không.



- A…



Kim Phượng đỏ mặt lên, muốn dùng tay sờ vào lại không dám, sợ Phương Giải bị đau. Dù tay của nàng rất linh hoạt, nhưng vẫn lo lắng. Cuối cùng nàng cắn môi, cúi người há miệng muốn ngậm lấy.



Phương Giải thấy đầu bớt đau, không khỏi may mắn: - May mắn, may mắn, cảm giác vẫn bình thường. Muội lại thử lần nữa, miệng mở to hơn.



Kim Phượng đỏ mặt, lè cái lưỡi thơm nhẹ nhàng liếm liếm vật kia, giống như là mát xa một vòng. Sau đó há to mồm muốn nuốt vào. Thử đi thử lại mấy lần, cuối cùng uể oải ngồi thẳng người: - Đại chưởng quầy…Sưng quá lớn…ta…miệng ta không vừa.