Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 12 : Rất lớn, rất lớn

Ngày đăng: 09:06 19/04/20


- Có lẽ là do trên đời này không có nhiều kẻ vô sỉ lắm, cho nên trong mắt của ta, ngươi là thiên hạ đệ nhất vô sỉ, một mình một kiểu, không người nào bằng.



Đêm xuống, Phương Giải khuyên can mãi Kim Phượng mới trở về. Mộc Tiểu Yêu và Đại Khuyển từ từ rời khỏi chỗ ẩn thân. Nhìn cảnh hương diễm vừa rồi, sắc mặt của Mộc Tiểu Yêu rõ ràng không dễ nhìn. Nhất là khi thấy người này đã bị thương tổn đến mức này, lúc Kim Phượng thổi tiêu, còn cố gắng giơ tay nắm bộ ngực của cô nàng kia. Khiến nàng càng thêm tức giận.



Nàng tới trước giường Phương Giải, kéo một cái ghế ngồi xuống.



Phương Giải cười ngượng ngùng: - Ta chỉ là kiểm tra xem thế nào thôi…Dù sao cũng nên quý trọng thân thể chứ?



- Kiểm tra rất đúng.



Đại Khuyển Thương Quốc Hận không quen ngồi, hắn tình nguyện ngồi xuống mặt đất: - Chỉ là thời gian kiểm tra hơi lâu. Có cần phải đợi tới lúc phun ra mới xong không? Cho dù muốn phun ra, ngươi cũng không thể phối hợp chút, phun ra nhanh hơn được à?



Phương Giải chân thành nói: - Ta còn phải kiểm trả khả năng phun ra chứ.



- Kết quả có khiến ngươi hài lòng không?



Đại Khuyển cười hỏi.



- Không hài lòng…Phun không xa bằng lúc trước.



Mộc Tiểu Yêu trừng mắt nhìn hắn, không nói một lời xốc chăn lên ném sang một bên. Phương Giải chợt cảm thấy trên người lạnh lẽo, muốn cướp lại chăn. Nhưng do tay chân quá đau, căn bản không sử dụng được. Đáng thương hắn chỉ có thể dùng ánh mắt bất lực nhìn Mộc Tiểu Yêu. Nhưng hiện tại mắt của hắn híp như một đường thẳng, căn bản nhìn không ra ý gì.



Mí mắt sưng vù, con mắt híp lại, khó coi muốn chết.



Nhìn tỉ mỉ từ đầu tới chân, Mộc Tiểu Yêu lập tức thở dài: - Đại Cẩu…đây là lần đầu tiên ta cảm thấy, thì ra nhìn ngươi cũng không xấu như vậy. Bộ dáng hiện tại của hắn, còn không bằng ngươi…Cả người sưng vù thành thế này, vẫn còn tâm tư khiến cho nha đầu kia thổi thổi!



- Chữ thổi này dùng rất diệu! Rất diệu!



Phương Giải nghiêm trang nói. Hắn không thể ngăn cản Mộc Tiểu Yêu dò xét. Dù sao từ nhỏ nàng đã xem không ít lần.



Thương Quốc Hận cười hắc hắc, lại gần nhìn, liền hít một hơi khí lạnh: - Quả nhiên sưng vô cùng lớn. Tiểu Phương Giải, ngươi có biết rằng hiện tại ngươi rất khí phách không?



Phương Giải cười đắc ý: - Về sau càng khí phách.



Nói tới hai chữ khí phách, cực kỳ nhấn mạnh.



- Phì.



Mộc Tiểu Yêu gắt một cái, dùng tay ấn vào bụng Phương Giải. Vừa chạm vào bụng, Phương Giải chợt hô lên. Chỉ là thanh âm không phát ra được, há to miệng kêu khan. Dù hắn đau đớn kịch liệt, nhưng hắn biết một khi kêu ra ngoài, tiểu nhị của Kim Nguyên Phường khẳng định sẽ xông vào hỏi han hắn. Việc Mộc Tiểu Yêu và Đại Khuyển ở bên cạnh, cả thành Phan Cố không có một ai biết. Lý Hiếu Tông cũng không biết.


….



- Có nhìn ra là thủ đoạn của ai không?



Thương Quốc Hận thấy Phương Giải ngủ say, liền ấn vào một huyệt trên cổ của hắn. Phương Giải liền nghiêng một cái ngất đi. Dĩ vãng Đại Khuyển nói chuyện với Mộc Tiểu Yêu, Phương Giải trong lúc ngủ mơ hồ cũng không biết bị Đại Khuyển làm vậy bao nhiêu lần. Đại Khuyển nhỉn lên xà nhà, nhìn Mộc Tiểu Yêu, hỏi: - Ta cảm thấy có chút quỷ dị.



- Nhìn không ra. Người có thủ đoạn như vậy, trên giang hồ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng tính đi tính lại, người có thể sử dụng được thủ đoạn này mà gần thành Phan Cố nhất, chính là dã nhân trên núi Ngọa Tiên kia. Nghe nói mấy năm trước Lý Viễn Sơn nhốt hắn ở lồng sắt, nuôi dưỡng như dã thú. Chắc chắn sẽ không phải là hắn. Dù chúng ta không ra khỏi phòng, nếu thành Phan Cố có một cao thủ như vậy tới, chúng ta có thể cảm giác được. Trừ phi…người này mạnh tới mức chúng ta không cảm giác được.



- Không có khả năng!



Thương Quốc Hận nói: - Cho dù không có cảm giác, lỗ mũi của ta cũng có thể ngửi thấy được.



- Không nghĩ tới nữa. Dù sao đối với Phương Giải mà nói, có lợi mà vô hại. Người này không có ý hại hắn…ngược lại giúp chúng ta đỡ vất vả một phen. Bằng không…vì không để độc cổ biến Phương Giải thành thây khô, chúng ta cũng chỉ có thể dùng máu của cơ thể để tẩm bổ. Mãi đến khi tìm được ba dược vật cực kỳ quý hiếm là Quỷ Nguyên Hoa, Phương Thấm Thảo, Thất Giác Xà thì mới giải độc được. Nhưng trời đất bao la, muốn tập hợp được ba vị thuốc đó, thật không phải dễ dàng. Cho dù chúng ta sức cùng lực kiệt, cũng chưa chắc tìm thấy.



- Là do vận khí của hắn tốt.



Thương Quốc Hận vô ý thức nhìn tới hỏa lò: - Thứ trong túi gấm của ngươi là dược hoàn khiến độc cổ thức tỉnh. Bên trong hộp kiếm của ta là thứ điều khiển cổ độc. Chỉ cần huấn luyện mười ngày, hắn liền biến thành một cái xác sống, không đau, không có cảm giác, chỉ biết nghe lệnh làm việc. Ta nghĩ mãi không rõ…vì sao chủ nhân lại làm như vậy. Mười lăm năm, ta luôn suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi không thông. Dù sao Phương Giải và chủ nhân là…



- Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa.



Mộc Tiểu Yêu nằm ngửa trên xà nhà: - Dù sao chúng ta đều không quay về được.



- Phải…không quay về được, cho nên vẫn là nhanh chóng tới Trường An. Nơi này dù sao không an toàn. Diễn Vũ Viện của thành Trường An, Nhất Khí Quan của núi Thanh Nhạc, Tam Thanh Quan của núi Võ Đang, đều là những nơi của Đại Tùy có thể khiến cho đám người kia kiêng kị. Núi Thanh Nhạc, núi Võ Đang sẽ không chứa chấp chúng ta. Chỉ còn lại Diễn Vũ Viện.



- Đông Sở Bồng Lai Các, Nam Yến Mặc Khê Uyển, Nhất Phẩm Sơn Trang Thập Vạn Đại Sơn là những nơi nổi danh, nhưng cũng không giấu được chúng ta.



- Chỉ có Đại Tùy, chỉ có Trường An.



- Nghe nói Trường An rất lớn, rất lớn.



Thương Quốc Hận nói: - Lớn gấp trăm lần cái thành Phan Cố này.



- Rất lớn cũng rất tốt.



Mộc Tiểu Yêu chăm chú nói: - Rất lớn, ở tới chết sẽ không buồn chán.



- Vậy thì ở tới chết!



Thương Quốc Hận gật đầu, ánh mắt chờ mong.