Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1518 : Bí mật thực sự

Ngày đăng: 09:34 19/04/20


Giữa hè



Sóng gió thành Trường An đã trở lại bình thường được một thời gian. Mấy nghìn đầu người rơi xuống ở Thái Thị Khẩu dần bị quên lãng. Nhưng người biết chuyện lại rất rõ ràng, một tổ chức bí ẩn và khổng lồ như Khống Thiên Hội, muốn trừ tận gốc không phải là chuyện dễ dàng.



Kiêu Kỵ Giáo vẫn luôn bận rộn, Trần Hiếu Nho càng bận.



Trong hai, ba tháng qua, Kiêu Kỵ Giáo bắt người tới chết lặng. Tầng cao nhất của Khống Thiên Hội không phải là Từ Hi, thậm chí không có nhân vật ở tầng cao nhất gì cả. Tương đối mà nói, những người như Thôi Hữu, Độc Cô Bính Văn, Diệp Mãn Văn chỉ là đại diện. Mà Từ Hi, chỉ là thanh kiếm mà Khống Thiên Hội phụng dưỡng.



Có lẽ lúc trước Từ Hi thua trong tay Vạn Tinh Thần rồi tinh thần sa sút, Khống Thiên Hội tìm tới ông ta rồi lưu ông ta lại. Hoặc có lẽ Từ Hi từng đi về phía tây giống như lời đầu bếp đã nói. Nhưng bất kể như thế nào, cho dù Từ Hi là kẻ bại, thì cũng không thể phủ định rằng ông ta đã tới một cảnh giới cao.



Một con quái vật từng thống trị giang hồ lại sụp đổ trong tay của ông ta, đối với ông ta mà nói, chẳng phải là một sự dày vò sao?



Có lẽ, đánh nát lòng tin của Từ Hi không phải là một kiếm của Vạn Tinh Thần, mà là sự sụp đổ của Nguyệt Ảnh Đường. Thẹn với tổ tiên, trong lòng đau đớn như dao cắt.



Thương thế của Phương Giải đã tốt hơn so với dự kiến. Điều này là nhờ vào một mạch không ngừng sinh ra lực lượng trong người hắn. Mà khiến Phương Giải vui sướng là, sau khi đánh với Từ Hi, thất mạch trong cơ thể hắn đã hoàn toàn biến mất. Chỉ khi hắn dốc toàn lực thì thất mạch kia mới hiện thành hình một cái cây.



Nói cách khác, thể chất của hắn đã đạt tới độ cao mới.



Cái cây này, chính là bổn mạng của hắn.



Nhánh cây càng nhiều, thì thể chất của hắn càng hùng mạnh.



Phương Giải từng nghĩ, có lẽ kiếm khí của Từ Hi đã kích thích thể chất của hắn. Sau khi bị thương, thân thể hắn tự hồi phục cũng tự nâng cấp lên. Phương Giải có cảm giác vui sướng giống như gặp người càng mạnh thì mình càng mạnh. Nhưng hắn lại không cho rắng chịu vài lần tổn thương là chuyện tốt.



Đương nhiên, sau khi Từ Hi chết, thế gian này đã không còn vài người có thể khiến hắn bị thương nữa.



Trương Dịch Dương và Tiêu Nhất Cửu đã trở về, một người trở về núi Võ Đang tiếp tục làm Trương chân nhân thần long thấy đầu không thấy đuôi. Một người trở về thảo nguyên tiếp tục làm Thánh Nhân của tộc người Man. Có lẽ hai thân phận này mới hợp với bọn họ nhất. Nhất là Tiêu Nhất Cửu, ở trong bộ tộc người Man ông ta được kính trọng hơn xa khi ở Trung Nguyên. Bất kể là ai mà nói, cảm giác đó thực sự hấp dẫn.



Có bộ lạc người Man kiềm chế, Mông Nguyên suy yếu, ngay cả chuyện của mình còn không khống chế hết được, huống chi là chuyện ở Trung Nguyên?



Phương Giải còn thủ sẵn Mông Ca, thỉnh thoảng phái người mang tin tức của Mông Nguyên nói cho y biết. Điều này đối với Mông Ca mà nói, chẳng khác nào tra tấn.



Phương Giải khoanh tay đi trên con đường nhỏ của cung Thái Cực.



Ngụy Tây Đình đi theo sau, thái độ cung kính. Hắn là một người cực kỳ thông minh, cho nên hắn biết mình có được địa vị như bây giờ toàn bộ là nhờ Phương Giải. Hắn rõ ràng hơn ai hết, một khi mình có biểu hiện không đúng, Phương Giải có thể phế bỏ hắn bất kỳ lúc nào.



Đây chính là tập quyền, hơn nữa là tập quyền được hình thành trên một cá nhân có tu vị hùng mạnh.



Không thể phản kháng.



- Các đạo Giang Bắc về cơ bản đã làm theo. Dân chúng chưa làm hành động gì vượt giới hạn. Bọn họ lý trí hơn so với dự đoán.



Ngụy Tây Đình bẩm báo.



Phương Giải gật đầu, hắn có thể hiểu được vì sao.



Dân chúng của thế giới này có kinh nghiệm không giống với dân chúng thế giới trước của Phương Giải. Mặc dù thế giới này vẫn phân chia giai cấp, phân chia giàu nghèo, nhưng quyền quý Đại Tùy không ức hiếp dân chúng như thế giới trước của Phương Giải. Cho nên lòng thù hận của dân chúng cũng không quá mãnh liệt.



- Mấy ngày nữa giao chuyện ở Giang Bắc Đạo cho thuộc hạ đắc lực của ngươi, còn ngươi thì chuẩn bị khởi hành tới Giang Nam…



Phương Giải vừa đi vừa nói:



- Hiện tại ngươi đã trở thành cái gai trong mắt những người khác, những việc ngươi làm ở các đạo Giang Bắc, đám người ở các đạo Giang Nam đều nhìn thấy rõ ràng. Chỉ cần tin tức ta phái ngươi tới Giang Nam truyền ra ngoài, thì số người muốn giết người có thể xếp hàng từ Trường An tới thành Xuân Ba.




Đại Luân Tự



Điện Đại Luân Minh Vương



- Ta đếch cần biết ngươi là ai hay là cái gì, mau mau ra đây.



Khoát Khắc Đài Mông Vi Hỏa trẻ tuổi nổi giận hô to:



- Ta là tân Đại Hãn của đế quốc Mông Nguyên, là con trai của Khoát Khắc Đài Mông Ca. Ta mất hai năm để giết sạch những kẻ phản đối ta, sau đó ta tới đây. Mẫu thân của ta là Tuệ Tú Khả Đôn nói với ta rằng, nếu như muốn Mông Nguyên khôi phục lại huy hoàng như trước, thì nhất định phải tới Đại Luân Tự. Phụ thân ta từng nói, trong Đại Luân Tự có một lực lượng cường đại, một lực lượng có thể chi phối cả thiên hạ.



Nam tử trẻ tuổi nhìn bốn phía:



- Tuy Đại Luân Tự này đã rách nát rồi, nhưng ta biết ngươi vẫn còn ở đây. Ngươi nhất định cũng giống như ta, muốn khôi phục vinh quang ngày xưa. Cho nên, đây chính là một khởi đầu mới, cũng có thể là một luân hồi mới…Cho ta, cho ta lực lượng của ngươi.



Hắn gầm lên, như kẻ điên.



- Ngươi?



Thanh âm đột ngột vang lên, không hề có dấu hiệu báo trước.



- Ngươi không được.



Thanh âm bình thản, không có khinh miệt gì.



Nhưng Khoát Khắc Đài Mông Vi Hỏa lại như bị một cái tát tai, sự sỉ nhục này khiến y khó thích ứng.



- Vì sao ta không được?



Hắn gào lên.



- Bởi vì ta biết thời gian sắp tới rồi…ta đang đợi một người tới. Một khi người này tới, có lẽ sẽ là kết thúc, hoặc là bắt đầu. Nhưng hết thảy đều không liên quan gì tới ngươi, bởi vì ngươi không phải người kia. Trước đó ta rất sợ hãi người như hắn xuất hiện, nhưng bây giờ lại có chút chờ mong. Đây chắc là cảm giác cô độc mà nhân loại các ngươi hay nói tới.



Thanh âm vẫn rất bình thản.



- Ta không hiểu.



Khoát Khắc Đài Mông Vi Hỏa la lớn:



- Ngươi nói rõ ràng xem nào! Mẫu thân đổi tên ta thành Vi Hỏa, là muốn nói với ta rằng, dù lửa yếu ớt thì cũng có thể chiếu sáng bầu trời đêm. Mà một khi lửa bùng cháy, là có thể biến cả thảo nguyên này thành biển lửa! Ta phải làm được, bởi vì ta là hy vọng cuối cùng của gia tộc Khoát Khắc Đài Mông.



- Không có hy vọng.



Thanh âm bình tĩnh nhưng cự tuyệt:



- Gia tộc các ngươi chỉ là năm đó ta tùy tiện nhấc lên mà thôi, vì vậy không có số mệnh gì cả. Không phải các ngươi thì cũng là người khác. Ngươi đi đi, ta còn muốn tiếp tục chờ người đó tới, nói cho hắn một bí mật.



- Một bí mật thực sự.



Thanh âm biến mất.



Nam tử trẻ tuổi gầm rú điên cuồng, nhưng không có ai để ý tới hắn.