Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 15 : Tiếng tù và đêm đông

Ngày đăng: 09:06 19/04/20


Mới nửa ngày ngắn ngủn, cả thành Phan Cố đã bị bao phủ một tầng tuyết. Từ trên cao nhìn xuống không còn là gạch xanh ngói đỏ, mà toàn là màu trắng làm cho lòng người thoải mái. Thành Phan Cố không có người đại phú đại quý. Nếu nói là có, thì Phương Giải miễn cưỡng tính là một người.



Nhưng thực ra Phương Giải cũng không có nhiều tiền lắm. Hắn là đại chưởng quầy của Kim Nguyên Phường, là chủ nhân của Hồng Tụ Lâu. Khách Thắng Cư cũng là do hắn kiến tạo. Nhưng hắn chỉ có thể được coi là người làm công cao cấp mà thôi. Hắn giúp cho thành Phan Cố trở nên giàu có và đông đúc. Thu nhập hàng năm của ba tòa lâu kia cũng được chừng hai mươi vạn lượng. Nhưng hắn chỉ nhận phần hoa hồng mà thôi. Bởi vì lúc xây dựng Kim Nguyên Phương, hắn không có đầu tư một đồng nào. Trừ tiền lãi hàng năm chia cho dân chúng, thì phần lớn đều giao cho Lý Hiếu Tông quản lý.



Dù hắn không tiêu tiền như nước, nhưng hắn còn có một thân phận khác là đội phó của đội thám báo. Bình thường xã giao cũng nhiều. Mà trên danh nghĩa hắn có nhiều sản nghiệp như vậy, tự nhiên lần nào cũng là hắn mời khách. Cho nên hơn hai năm qua, tiền dư không có nhiều lắm. Lục tung khắp nơi, cũng chỉ gom được ngân phiếu chừng ba, bốn nghìn lượng. Mấy nghìn lượng này nếu đặt ở thành Phan Cố, coi như là một món tiền lớn. Nhưng tới thành Trường An, chỉ sợ chưa đủ để đị dạo một nơi xa hoa như Bán Nguyệt Lâu vài lần.



Cho nên lúc Phương Giải phát hiện mình có ngần ấy, khó tránh khỏi ảo não.



- Sau này tuyệt không thể lập xí nghệp góp vốn!



Hắn thì thầm một tiếng, nhét ngân phiếu vào trong ngực. Còn lại chừng hai, ba trăm lượng bạc thì cất vào trong bọc. Lúc cất bước, có chút không nỡ quay đầu nhìn bộ quân phục biên quân đặt ở đầu giường. Bì giáp màu đen, áo trong màu xanh có số, giày đen, còn có áo choàng màu đỏ thẫm chỉ mặc vào lễ Tiết Khánh.



- Tiếc rằng…vốn định hôm nay đi cầu Lý Hiếu Tông, gom quân công của ta lại để ta tới Trường An. HIện tại quân công chưa đủ, muốn tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện còn phải mất một phen trắc trở. Bạc còn lại không nhiều lắm. Chỉ sợ tới đế đô chỉ mua được một chức quan Thất Phẩm tép riu.



- Không thể đi về hướng đại doanh. Bốn cao thủ đều ở hướng đó.



Mộc Tiểu Yêu thấp giọng nói.



Phương Giải không nỡ, nhưng tuyệt sẽ không do dự.



Vài năm trước, hắn học được bài học đầu tiên, chính là không do dự. Cho nên đến lúc đi thì phải đi, tuyệt không ướt át bẩn thỉu. Dù việc chém giết không đến lân hắn, nhưng hắn cũng không muốn trở thành một phế vật không có ý nghĩa gì. Cũng chính vì nhiều năm như vậy luôn có người bảo vệ, chính vì hắn không có lực bảo vệ mình trước truy bình, cho nên hắn mới có sự khát vọng tới cố chấp với tu luyện.



- Vài phẩm.



Hắn đi theo sau Mộc Tiểu Yêu, hỏi.



- Có một người Lục Phẩm, sắp phá Thất Phẩm, cảm giác quen thuộc, hẳn là Lý Hiếu Tông. Trừ hắn ra…còn lại ba, bốn người trên Lục Phẩm. Còn có một người ta không cảm giác ra được, hình như là Thất Phẩm. Khí tức của người này âm trầm, hẳn là cố ý giấu diếm. Chúng ta cẩn thận một chút. Có khả năng người đó ẩn thân ở một nơi bí mật gần đây. Mong là không gặp phải thích khách có sở trường ẩn nấp.



Mộc Tiểu Yêu và Đại Khuyển cũng biết, đêm tối như vậy, khiến cho người ta khó lòng phòng bị nhất chính là những thích khách không giao thủ trực diện.




Sáu đại nội thị vệ mặc phi ngư bào, sáu cao thủ Tứ Phẩm. Nếu đặt ở trong quân, ít nhất cũng phải là Nha Tướng Ngũ Phẩm. Lý Hiếu Tông là ngoại tộc. Tu vị trên Thất Phẩm chỉ làm Nha Tướng, là vì triều đình cố ý muốn rèn luyện hắn. Phương Giải không chút nghi ngờ, một khi Lý Hiếu Tông rời khỏi thành Phan Cố, thì sẽ bình bộ thanh vân.



Còn nữa, vị trí của thành Phan Cố quá quan trọng. Không có một tướng quân có thực lực tọa trấn, triều đình sẽ lo lắng.



Trong suy nghĩ của Ngô Bồi Thắng, dùng sáu thủ vệ phi ngư bào coi như là coi trọng Phương Giải rồi. Thậm chí là rất coi trọng. Nhưng tiếc rằng…Mộc Tiểu Yêu hoàn toàn không để sáu người này vào mắt. Dù nàng không phải võ giả thuộc kiểu hình chiến đấu, nhưng đối phó với sáu địch nhân dưới cấp bậc, nàng vẫn dư sức. Dải băng màu đó như cơn lốc ở trước cửa thành phía tây. Dưới ánh trăng, ánh tuyết chiếu xuống, đẹp tới đoạt tâm phách. Váy dài màu đỏ, dải băng màu đỏ, quay quanh một nữ tử có dáng người thướt tha, tạo nên khung cảnh tuyệt mỹ.



Nhất là váy dài của nàng bay lên, đôi đùi đẹp trắng noãn thỉnh thoảng lộ ra. Càng khiến cho người ta huyết khí phun trào. Ngay cả giết người cũng đẹp như vậy. Chính là Mộc Tiểu Yêu.



Dải băng cuốn chặt lấy một thanh Tú Xuân Đao, sau đó giống như một con rắn cuốn tới tay của một thị vệ mặc phi ngư bào. Cũng không thấy Mộc Tiểu Yêu sử dụng động tác gì. Rắc một tiếng, dải băng chợt kéo đứt tay của thị vệ kia. Tú Xuân Đao rơi xuống mặt đất, lập tức mất đi sự sáng bóng.



Mộc Tiểu Yêu kéo dải băng, cánh tay của thị vệ kia cũng bị lôi theo. Đôi chân tuyết trắng hung hăng đá một cái. Đôi hài nhỏ màu đỏ được thêu tinh tế đạp vào ngực của thị vệ kia. Phù một tiếng, trước ngực của thị vệ kia lập tức sụp thành một hố to.



Dải băng buông ra, thi thể của thị vệ kia mềm nhũn rơi xuống.



- Cùng tiến lên!



Năm phi ngư bào còn lại xông tới. Có người quay đầu lại nhìn đám biên quân: - Còn không mau thổi tù và.



- Thổi tù và?



Người biên quân đứng đầu nhìn Phương Giải cách đó không xa, lại nhìn cái tù và bằng sừng trâu ở eo. Hắn không muốn giơ tù lên. Phương Giải là bằng hữu của hắn, nhưng hắn còn có một thân phận trọng yếu hơn…Hắn là quân nhân Đại Tùy. Hắn nhìn thấy Phương Giải hướng hắn khoát tay. Hắn cũng biết một khi mình thổi tù và, chỉ một thời gian ngắn nữa, biên quân sẽ chạy tới. Ngoài ra còn có một đám người từ thành Trường An tới.



- Phương Giải, thực xin lỗi.



Vị đội trưởng thở dài một tiếng, chậm rãi gỡ cái tù và rồi đặt ở miệng.



Tiếng tù và vang lên ồ ồ trong đêm tuyết tĩnh lặng.