Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 26 : Tàn sát

Ngày đăng: 09:06 19/04/20


Tựa vào thùng xe ngựa, Phương Giải đung đưa hai cái đùi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, có vẻ thoải mái nhàn nhã. Đại Khuyển ngồi một bên đánh xe, thỉnh thoảng cầm một miếng thịt chó hầm cách thủy đã đông cứng ở trong bao giấy bỏ vào miệng. Bao thịt chó lớn này, còn có mười mấy bánh bao thịt chó ở trong xe đều là lão bản nương của quán Vân Kế, Đỗ Hồng Tuyến cố ý làm. Đêm đó nàng xách trong tay chính là mấy thứ đó. Vốn định đưa cho Phương Giải làm lương khô đi đường. Ai ngờ Phương Giải bị trọng thương vài ngày mới khỏi.



Tuy nhiên nhờ thời tiết giá lạnh, chỉ cần hâm nóng đồ ăn lên, mùi hương vẫn sực nức như cũ.



Xe ngựa của Phương Giải đi ở phía sau cùng đoàn xe. Đi trước là bảy chiếc xe ngựa. Bên trong đều là những cô nương xinh đẹp của Hồng Tụ Chiêu. Xe đi đầu là hộ vệ Hồng Tụ Chiêu. Xe thứ hai là Tức đại nương và Tức Chúc Tâm, đánh xe chính là lão già què.



- Chiếu theo tốc độ này, tới Trường An đại khái cần bốn tháng.



Đang nhắm mắt, Phương Giải chợt nói một câu, ngữ khí có chút bất đắc dĩ.



- Không lỡ cuộc thi của ngươi đâu.



Đại Khuyển nhai thịt chó. Bởi vì đã lạnh, cho nên nhai có chút mỏi mồm: - Cuộc thi Diễn Vũ Viện là vào tháng sáu. Hiện tại mới tháng giêng. Cho dù đi năm tháng cũng không lỡ được. Diễn Vũ Viện của Đại Tùy cứ cách ba năm lại thi tuyển một lần. Mỗi lần đã chọn lựa từ đầu năm. Bởi vì Đại Tùy quá lớn, những thí sinh xa nhất ở Ung Quận phía nam cho dù muốn đi sớm, cũng phải mất sáu, bảy tháng.



- Sợ là sợ cái khác. Còn phải chạy tới báo danh với các nha môn Binh Bộ, Hộ Bộ, Lại bộ, không biết bọn họ có gây khó dễ cho mình không.



Phương Giải có chút lo lắng nói: - Nghe nói quan viên của đế đô đều là những người mắt cao hơn đỉnh. Xem thường nhất chính là những người ở bên ngoài đế đô. Giống như thiên hạ Đại Tùy chia làm hai phần vậy. Một phần gọi là đế đô, cao không thể chạm. Một phần gọi là địa phương khác, phải thấp hơn một đầu.



Đại Khuyển khuyên nhủ: - Ngươi là thí sinh thuộc quân đội, Binh Bộ tự nhiên sẽ không làm khó ngươi. Diễn Vũ Viện chiêu sinh thì có năm thành xuất từ trong quân, năm thành xuất từ dân gian. Binh Bộ chỉ ước gì người trong quân đội thi được thuận lợi chút. Nếu như bị thí sinh trong dân gian đoạt danh tiếng, bọn họ cũng mất mặt. Nói sau, đã vài chục năm rồi thành Phan Cố mới xuất hiện một người như ngươi. Lẽ nào còn chưa thi đã đánh trượt ngươi? Hơn nữa, không phải chúng ta có bạc sao? Cùng lắm thì từng nha môn nhét một cái phong bì một trăm lượng.



- Phì!



Phương Giải gắt một cái, cười nói: - Ngươi cho rằng quan viên của đế đô là dân hai lúa? Một trăm lượng bạc muốn mua được bọn họ?



- Vậy phải chi bao nhiêu?



Phương Giải trầm tư một lát, nói: - Ít nhất cũng phải ba trăm lượng.



Đại Khuyển kinh hãi, nhịn không được mắng: - Muốn hút máu người à!



Hai tên nhà quê chưa từng nhìn thấy sự phồn hoa của đế đô Đại Tùy, bởi vì ba trăm lượng hay là một trăm lượng mà tranh luận tới mặt đỏ mang tai. Mộc Tiểu Yêu nằm trong xe, không kiên nhẫn trở mình. Trong lòng tự nhủ, không phải là bạc sao, cùng lắm thì nhét hết vào. Buổi tối lại trộm trở về, có đáng gì?
..



Hỏa lò trong thư phòng đã được mang xuống. Bởi vì Đại tướng quân Lý Viễn Sơn không thích nhất là bụi than bay lên. Mũi của hắn có tật xấu, ngửi thấy mùi kia sẽ không thoải mái. Tật xấu này lúc ở đế đô không hay tái phát. Nhưng từ lúc tới Tây Bắc,bởi vì thời tiết lạnh lẽo, nên đã tái phát nhiều lần.



Lý Viễn Sơn mặc một bộ binh phục của lính kỵ binh bình thường, đánh giá bố trí trong phòng, ánh mắt mang theo vài phần bất mãn.



Thân là Đại tướng quân của Hữu Kiêu Vệ, tự tiện rời đi đại doanh sẽ bị triều đình trách tội. Dù hắn ương ngạnh, nhưng không phải lỗ mãng.



- Ngươi có biết vì sao ta tới đây không?



Hắn nhìn bức tranh mãnh hổ xuống núi treo trên tường, bình thản hỏi một câu.



- Bởi vì Ngô Bồi Thắng chết.



Lý Hiếu Tông quỳ trên mặt đất, trả lời đơn giản. Nhưng một câu trả lời kia đã tóm tắt toàn bộ phiền toái. Cái gì tham ô, cái gì quân đội mở sòng bạc, những việc này so với cái chết của Ngô Bồi Thắng, thực sự không đáng nhắc tới.



- Không phải.



Lý Viễn Sơn quay đầu nhìn Lý Hiếu Tông, thanh âm có vài phần tức giận: - Bởi vì ngươi làm việc không sạch sẽ! Đã Ngô Bồi Thắng phải chết, thì phải chết triệt để mới được! Rất nhiều người trong quân biết được việc này, sao ngươi không giết? Còn có tên Phương Giải kia, một mầm tai vạ như vậy, sao ngươi không diệt?



Lý Hiếu Tông cười khổ: - Ta đã mất quân tâm.



- Quân tâm của tám trăm người, không tính là cái gì.



Lý Viễn Sơn hừ một tiếng, hỏi: - Dân chúng trong thành có biết việc này không?



- Không biết.



- Vậy thì tốtgiết toàn bộ dân chúng trong thành cũng có chút phiền phức.