Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 251 : Cuộc sống thật khó khăn

Ngày đăng: 09:12 19/04/20


Kiếm khách Đông Doanh này là đi theo thương thuyền của Đông Sở rồi tới Đại Tùy. Bởi vì thương thuyền của Đông Sở phải đi rất nhiều nơi, cho nên từ lúc rời khỏi quốc gia tới Đại Tùy đã là một năm sau. Cho nên y học xong không ít ngôn ngữ của người Hán trung nguyên. Mặc dù nói không được lưu loát, nhưng vẫn diễn đạt được ý của mình. Đương nhiên, cũng nghe hiểu phần lớn câu thoại tiếng Hán.



Cho nên, y nghe hiểu câu “Cha ngươi mới chết à” kia của Tán Kim Hầu.



Vị kiếm sĩ lùn nhưng kiêu ngạo này lập tức giận tím mặt, rút trường kiếm ra khỏi vỏ. Trường kiếm của Đông Doanh không khác hoành đao của Đại Tùy nhiều lắm. Nghe nói là nhiều năm trước thương nhân của Đông Sở đem hoành đao của Đại Tùy buôn bán tới Đông Doanh. Thợ rèn Đông Doanh lập tức coi đó là điển hình của binh khí, vì thế bắt đầu phỏng theo. Nhưng để tạo sự khác biệt, bọn họ có thay đổi chút để từ đao thành kiếm.



Chẳng hạn như kiếm trong tay kiếm khách Đông Doanh này có hai lưỡi, hình dáng thoạt nhìn không khác hoành đao của Đại Tùy nhiều. Chỉ cong hơn, vị trí rãnh cũng khác



- Ngu ngốc!



Y mắng một câu, chỉ trường kiếm về phía Tán Kim Hầu, quát:



- Làm nhục võ sĩ của đế quốc mặt trời mọc bọn ta, chính là tội chết. Ta muốn quyết đấu với ngươi.



Tán Kim Hầu hơi nhếch miệng, nhìn lão già ngồi một bên, hỏi:



- Hai ngươi cùng lên, hay là từng người lên một.



Lão già kia bĩu mội nói:



- Ta không ngại việc ngươi làm thịt tên ngu ngốc này trước.



Tán Kim Hầu mỉm cười gật đầu.



Kiếm khách Đông Doanh giận dữ, quay đầu trừng mắt nhìn lão già kia, cả giận nói:



- Hiện tại ta và ngươi đang cùng một chiến tuyến, sao ngươi có thể cấu kết với kẻ thù?



Lão già kia cười nói:



- Ngu xuẩn. Quả thực ta và ngươi cùng có một mục tiêu, nhưng thứ nhất ngươi là dị tộc. Bảo lão phu liên kết với một dị tộc giết người Đại Tùy, lão phu không làm được. Ta nhất định phải giết người này, nhưng chắc chắn sẽ không liên kết với ngươi. Nếu ngươi bị y giết rồi, ta sẽ rất vui vẻ, nói không chừng còn vỗ tay. Nếu ngươi may mắn giết được y, vậy thì ta giết ngươi báo thù thay cho y. Bởi vì lão phu là người Tùy. Người Tùy tranh đấu với nhau là chuyện trong nhà. Ta sẽ không nhúng tay vào cuộc chiến giữa ngươi và y. Nhưng cũng không trơ mắt nhìn ngươi giết người Tùy rồi sau đó nghênh ngang rời đi.



Kiếm khách Đông Doanh ngẩn ra:



- Đây là đạo lý gì vậy? Đứng cùng một chiến tuyến, liền là bằng hữu chứ.


- Đương nhiên sẽ không để chuyện như vậy xảy ra. Y sẽ lập tức phái cao thủ tới ngăn cản Ngô Nhất Đạo. Trong suy nghĩ của y, cho dù giết hết các ngươi cũng không thể để cho Ngô Nhất Đạo bắt được.



Hắn mỉm cười nói:



- Nhưng ta không phải là Ngô Nhất Đạo, mà là Phương Giải…như vậy, các ngươi đoán xem Ngô Nhất Đạo đã đi đâu?



Hắn hỏi các vị quản sự kia.



Các vị quản sự này đương nhiên là không biết. Trên thực tế, ngay cả Phương Giải cũng không rõ ràng lắm Ngô Nhất Đạo đi nơi nào. Hắn chỉ biết rằng, Ngô Nhất Đạo đang ở một nơi quan trọng nhất.



- Có phải rất uể oải cũng như phẫn nộ không? Các ngươi một mực chờ đợi khoảnh khắc thiên la địa võng mà các người bày ra buộc lại. Nhưng tới giờ các ngươi lại chợt phát hiện, các ngươi mới là nạn nhân trong lưới. Cảm giác này chắc chắn không sướng gì…Nếu là ta, ta nhất định sẽ ảo não mà mắng chửi, rồi muốn tự sát.



Thoạt nhìn Phương Giải hơi có chút đắc ý, dùng thái độ của người thắng để tuyên cáo sự thất bại của kẻ địch.



- Chớ hoài nghi. Sở dĩ ta nói nhiều như vậy với các ngươi không phải vì ta thích nói nhiều, cũng không phải vì ta đắc ý vênh váo. Mà là vì ta đang chờ người mà hậu trường của các ngươi phái tới. Những kẻ sắp tới… cũng chỉ là con rùa mắc lưới mà thôi, trốn không thoát. Tuy nhiên các ngươi yên tâm. Hôm nay các ngươi bị bắt ở đây, các vị đại nhân phía sau các ngươi sẽ không bị gì. Bởi vì ngày mai là đại lễ xuất binh…Thiếu nhiều quan viên như vậy, sẽ dấy lên nghi ngờ trong lòng dân chúng. Hoàng Đế cần mặt mũi. Muốn giết người cũng phải đợi tới ngày hôm sau.



- Cho nên, hôm nay lâm triều tới hiện tại vẫn chưa chấm dứt. Hơn nữa hôm nay cũng sẽ không kết thúc. Hoàng Đế sẽ lưu các đại nhân sau lưng các ngươi tới buổi sáng ngày mai. Rồi trực tiếp mang theo bọn họ tới đại lễ xuất binh. Đương nhiên, bọn họ chẳng qua chỉ là thêm vào cho đủ số mà thôi. Nhưng ngày mai nhiệm vụ của các ngươi nặng nề hơn. Bởi vì sau khi đại lễ xuất binh, ta sẽ cầm khẩu cung của các ngươi đưa tới cho bệ hạ. Ai có biểu hiện tốt, có lẽ sẽ không liên lụy tới vợ con, cháu chắt.



Lão già kia biến sắc, lùi lại mấy bước:



- Ý của ngươi là, tất cả đều là bẫy rập của Hoàng Đế?



Phương Giải gật đầu:



- Rốt cuộc lão đã hiểu ra.



Sắc mặt của lão gia kia không ngừng thay đổi. Do dự vài giây, bỗng nhiên hai chân nhấc lên. Thân thể giống như một cơn gió nhảy ra ngoài sân. Có thể nhìn thấy thân ảnh của ông ta nhảy lên nhảy xuống trên mái nhà. Rất nhanh biến mất không thấy.



Đợi lão già kia đi rồi, Phương Giải không nhịn được lau mồ hôi trên trán:



- Phù…lừa một người thật không dễ dàng gì. Cuộc sống bây giờ thực con mẹ nó khó khăn. Phải giả vờ hù dọa mới lừa được người khác. Đánh nhau…lão tử làm sao biết đánh thắng được lão già kia hay không. Không chiến mà khuất phục được người, mới là vương đạo.



Hắn mỉm cười nhìn về đám quản sự:



- Có phải ta rất lợi hại hay không? Vừa rồi đều là ta lừa các ngươi đấy…Hoàng Đế, căn bản không biết việc hôm nay.